Cát Hồng Viễn vô thức cúi đầu, nhìn vào hai cây tuyết sâm ngàn năm trong tay Diệp Thu.
Ông ta vốn chuẩn bị tùy tiện tìm một cái cớ.
Nhưng sau khi ông ta nhìn rõ hai cây tuyết sâm ngàn năm kia thì ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Đây…Đây lại là tuyết sâm ngàn năm!”
Cát Hồng Viễn vừa nói ra lời này.
Toàn trường lập tức bùng nổ…
Sắc mặt đám người Lâm Vĩ, Lâm Thế Hải nháy mắt biến đổi.
Phải biết rằng, mấy phút trước.
Bọn họ còn cười nhạo hai cây củ cải trắng trong tay Diệp Thu.
Nhưng giờ thì sao?
Thế mà đến cả thần y Cát Hồng Viễn còn nói đây là tuyết sâm ngàn năm.
Thế chẳng phải cái đó là tuyết sâm ngàn năm thật sao?
Cát thần y đại danh đỉnh đỉnh, chung quy còn chưa đến mức nhìn nhầm đâu?
Nhất thời.
Tất cả mọi người ở đây đều không bình tĩnh được nữa.
Sắc mặt Lâm Quốc Đống đổi rồi lại đổi, nhanh chóng đi lên phía trước, nhìn Cát Hồng Viễn, có chút không dám tin hỏi: “Cát thần y, ông không nhìn nhầm chú?
Đây là tuyết sâm ngàn năm thật sao?
Chẳng nhẽ đây không phải là củ cải?”
“Củ cải?
Lâm gia chủ, chắc không phải là ông đang nói đùa đấy chứ?
Sao đây lại là củ cải được?
Đây chính là thần dược có thể làm cho con người kéo dài tuổi thọ, tăng thêm tuổi thọ, tuyết sâm ngàn năm a! Hơn nữa số năm của hai cây này đều phải một nghìn hai trăm năm trở lên, điểm này tôi tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm!”
Cát Hồng Viễn trắng mắt liếc Lâm Quốc Đống một cái, nói cực kỳ khẳng định.
Nghe vậy,
Cả người Lâm Quốc Đống không kiềm chế được run lên.
Còn sắc mặt của một nhà ba người Lâm Vĩ, giờ phút này đang cực kỳ khó coi.
Đến cả thần y Cát Hồng Viễn còn kết luận đây chắc chắn là tuyết sâm ngàn năm.
Thử hỏi, cả cái Giang Châu này, còn có ai có thể uy tín hơn Cát Hồng Viễn được nữa?
Đừng nói là Giang Châu, phóng mắt cá cái tỉnh Thiên Nam cũng không có! “Không, không thể nào. Diệp Thu là một kẻ nghèo hèn, phế vật ở rể ăn cơm
mềm, cậu ta làm sao có tiền mua tuyết sâm ngàn năm chứ, đây chắc chắn là củ cải, tuyệt đối không phải là cái gì mà tuyết sâm ngàn năm!”
Lâm Vĩ điên cuồng lắc đầu, khuôn mặt không thể tin nổi, rõ ràng là trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được sự thực này,
“Ô?”
Cát Hồng Viễn quay đầu liếc Lâm Vĩ một cái, lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, cậu đang nghi ngờ phán đoán của lão phu?”
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt Lâm Vĩ chợt thay đổi.
Lâm Quốc Đống vội vàng trừng mắt nhìn Lâm Vĩ, nổi giận nói: “Hỗn xược, sao cháu có thể ăn nói với Cát thần y như vậy?
Ngậm cái miệng của cháu lại cho ta!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!