“Cái gì!”
Vừa nghe thấy lời này.
Cả Lâm Quốc Đống và đám người nhà họ Lâm có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc.
Diệp Thu giết cậu chủ nhà họ Tiêu.
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của tất cả bọn họ.
Tiêu Thần, cậu chủ nhà họ Tiêu, đó là người như thế nào chứ?
Anh ta là đứa con trai cưng của Tiêu Kiếm, chủ nhân nhà họ Tiêu, còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Tiêu nữa.
Mà Diệp Thu lại dám giết anh ta.
Một khi nhà họ Tiêu tức giận, lửa giận này sẽ lan thẳng sang cả nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm sao có thể chịu nổi chứ! Tất cả bọn họ đều sẽ gặp hoạ.
Vừa nghĩ đến đây.
Vẻ mặt của Lâm Quốc Đống và tất cả thành viên của nhà họ Lâm đều lập tức khó coi vô cùng, đồng thời trong lòng cũng thầm mắng chửi Diệp Thu hàng nghìn lần.
“Quản gia Tiêu, liệu có hiểu lầm gì không ạ, nhà họ Lâm chúng tôi vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng với nhà họ Tiêu, sao Diệp Thu có thể giết cậu chủ nhà họ Tiêu các vị được chứ?”
“Hơn nữa, nó còn là một đứa vô dụng, chẳng có bản lĩnh gì cả mà!”
Lâm Quốc Đống hít sâu một hơi, vẻ mặt khó coi hỏi.
“Chuyện này thì phải đợi Diệp Thu kia tới hỏi mới có thể biết được!”
Tiêu Phúc cười khẩy nói.
“Chuyện này…” Vẻ mặt Lâm Quốc Đống thay đổi liên tục, sau đó, ông ta vội vàng nhìn Tiêu Phúc nói: “Quản gia Tiêu, dù lát nữa kết quả có thế nào thì tôi cũng phải nói rõ trước, đối với nhà họ Lâm, Diệp Thu chỉ là một người ngoài thôi, hành động của cậu ta không thể đại diện cho cả nhà họ Lâm, dù cậu ta có làm chuyện đó thật thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng tôi hết, mong sau khi quản gia Tiêu ra về chắc chắn phải nói rõ điều này với ông chủ Tiêu!”
“Đúng đó, quản gia Tiêu à, Diệp Thu chỉ là một tên ăn hại tới nhà chúng tôi ở rể thôi, nó có làm cái gì cũng chỉ có thể đại diện cho mình nó, không liên quan gì đến chúng tôi hết!”
“Phải, phải, chúng tôi chẳng thân quen gì với Diệp Thu cả, ở nhà họ Lâm chúng tôi, nó còn chẳng bằng một con chó nữa, chuyện nó làm không hề liên quan đến chúng tôi!”
… Trong phút chốc.
Đám người nhà họ Lâm như Lâm Thế Hải, Triệu Thư Đình cũng vội vàng rũ sạch quan hệ với Diệp Thu, chỉ sợ liên luỵ đến mình.
“Có liên quan hay không không thể chỉ nói miệng mà được, phải chứng minh bằng hành động!”
Tiêu Phúc bưng tách trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
Nghe vậy.
Lâm Quốc Đống sững sờ trong giây lát.
Một lão già thành tinh như ông ta tất nhiên hiểu ý của Tiêu Phúc là gì, kẻ này muốn ông ta xì tiền ra đây mà.
Vì thế ông ta vội vàng rút tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, đặt lên bàn trà trước mặt Tiêu Phúc, cung kính nói: “Quản gia Tiêu, trong thẻ này có một triệu, mật khẩu là 6 chữ số đằng sau của mã số thẻ, ông cầm đi uống chút trà, đừng khách sao với tôi!”
“Sao lại không biết xấu hổ thế được chứ!”
Tiêu Phúc híp mắt lại, cười khẩy nói.
“Chút tiền mọn thôi, quản gia Tiêu cứ cầm tiêu đi, không đủ thì cứ nói với tôi một tiếng!”
Lâm Quốc Đống nịnh nọt nói.
“Ha ha ha, ông chủ Lâm thật sự khách sáo quá rồi, nếu đã thế thì tôi xin phép nhận vậy!”
Tiêu Phúc cười sang sảng, sau đó thò tay cầm lấy cái thẻ ngân hàng, cất vào trong túi.
Thấy vậy.
Lâm Quốc Đống cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta nhìn Tiêu Phúc, dè dặt hỏi: “Thế chuyện kia…” “Ông chủ Lâm cứ yên tâm, người ta nói oan có đầu nợ có chủ, nhà họ Tiêu chúng tôi cũng rất hiểu đạo lý này, chuyện này chỉ do mình Diệp Thu gây ra thôi, không liên quan gì đến nhà họ Lâm các ông hết, gia chủ nhà chúng tôi hôm nay cử tôi đến đây cũng chỉ bảo tôi phải dẫn Diệp Thu về điều tra, chỉ cần nhà họ Lâm các ông không che chở cho Diệp Thu, vậy thì nhà họ Tiêu cũng sẽ không gây rắc rối cho nhà họ Lâm!”
Sau khi Tiêu Phúc nhận lấy thẻ ngân hàng của Lâm Quốc Đống, giọng điệu cũng thân thiện hơn rất nhiều, vẻ mặt tươi cười nói.
Nghe vậy.
Lâm Quốc Đống và cả người nhà họ Lâm đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nhà họ Tiêu chỉ truy cứu trách nhiệm đối với mình Diệp Thu chứ không không nhắc đến bọn họ thì bọn họ cũng có thể thật sự yên tâm rồi.
Còn về an toàn của Diệp Thu thì bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Thậm chí trên gương mặt của rất nhiều người còn lộ ra vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Ví dụ như Triệu Thư Đình, vợ chồng Lâm Thế và Lưu Phương, còn có cả Lâm Vĩ nữa.
Bọn họ chỉ muốn Diệp Thu chết luôn ý chứ.
Lần này Diệp Thu đã giết Tiêu Thần, cậu chủ của nhà họ Tiêu.
Cũng có nghĩa là hoàn toàn đắc tội với nhà họ Tiêu rồi.
Một khi thế lực khổng lồ này ra tay.
Dù Diệp Thu có chín cái mạng cũng sẽ chết chắc.
Điều này khiến bọn họ trong chốc lát cảm thấy phấn khích vô cùng tận.
Mà đúng lúc này.
Cửa lớn của biệt thụ được đẩy ra.
Lâm Thanh Nhã dẫn theo Diệp Thu bước từ ngoài vào.
Mọi người thấy thế, trong ánh mắt cũng tràn đầy hưng phấn, chuẩn bị tốt tâm lý đứng hóng chuyện.
Thấy phòng khách tập trung đủ cấp cao nhà họ Lâm, quy mô còn hơn cả mở hội nghị quan trọng của gia tộc.
Hơn nữa vị trí gia chủ bình thường vốn thuộc về Lâm Quốc Đống lúc này lại có một người đàn ông lạ mặt ngồi ở đó.
Điều này khiến sự nghi ngờ trong mắt Lâm Thanh Nhã ngày càng tăng thêm.
Mà đúng lúc này.
Lâm Quốc Đống cũng chú ý đến Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu, ông ta vội vàng cất nụ cười nịnh nọt trên mặt đi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thanh Nhã, Diệp Thu, sao bây giờ hai đứa mới đến hả?”
“Ông nội ơi, cháu xin lỗi, trên đường đến đây hơi kẹt xe!”
Lâm Thanh Nhã áy náy nói.
“Được rồi, ông biết rồi, cháu đứng sang bên cạnh trước đi!”
Lâm Quốc Đống xua tay.
“Dạ?”
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, vừa định hỏi ông xem tìm Diệp Thu có việc gì.
Tuy nhiên.
Cô còn chưa kịp nói ra.
Triệu Thư Đình đứng ở một bên đã vội vàng tiến lên túm lấy cánh tay cô, kéo cô cách xa khỏi Diệp Thu, dẫn cô đứng sang một bên.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Lâm Thanh Nhã khó hiểu hỏi.
“Tiểu Nhã, hứa với mẹ, lát nữa dù có xảy ra chuyện gì con cũng phải đứng im ở đây, không được nói chuyện, càng không được lo chuyện bao đồng, rõ chưa hả?”
Triệu Thư Đình nhìn Lâm Thanh Nhã dặn dò.
Tuy bà ta rất muốn thấy Diệp Thu xui xẻo nhưng Lâm Thanh Nhã chính là con gái ruột của bà ta.
Tất nhiên bà ta không muốn để Lâm Thanh Nhã dính líu vào chuyện này.
Nghe vậy.
Lâm Thanh nhã cũng sững sờ, sự nghi ngờ trong ánh mắt càng rõ rệt hơn, cô khó hiểu hỏi: “Tại sao ạ?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Trời ơi, con đừng hỏi nữa, xong chuyện mẹ sẽ giải thích cho con, tóm lại, con chỉ cần làm y như lời mẹ bảo là được, mẹ sẽ không hại con!”
Triệu Thư Đình nói.
Sau đó, bà ta quay lại huých Lâm Thanh Sơn đứng bên cạnh vẫn im lặng từ nãy tới giờ, bực bội nói: “Này, đừng bảo ông còn định cứu đứa con rể quý báu của ông đấy nhé?”
“Tôi nói cho ông biết, thằng ăn hại Diệp Thu kia phạm phải tội lớn như thế, ai cũng không cứu nổi nó đâu, tốt nhất là ông cũng bớt gây chuyện cho tôi, lát nữa dù có thế nào thì ông cũng không được phép làm chuyện bao đồng đâu đấy, đừng có liên luỵ đến cả nhà chúng ta rồi lại khiến cả nhà chúng ta bị chém tận giết tuyệt!”
“Bà đang nói linh tinh cái gì thế hả!”
Lâm Thanh Sơn trừng mắt nhìn Triệu Thư Đình, lạnh lùng quát.
“Những gì tôi nói đều là sự thật thôi, ông tự suy nghĩ cho vào!”
Triệu Thư Đình bĩu môi.
“Bố ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Rốt cuộc Diệp Thu đã phạm phải chuyện gì ạ?”
Lâm Thanh Nhã nhìn Lâm Thanh Sơn, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Haizz!”
Lâm Thanh Sơn thở dài, vẻ mặt bất lực nói: “Có lẽ đây là số mệnh rồi!”