Chỉ nghe "rầm" một tiếng động lạ.
Trên mặt đất cách Diệp Thu chưa đến một mét, có một cánh cửa tự động mở ra.
Cánh cửa kia không tính là quá lớn, chiều dài cùng chiều rộng khoảng chừng một thước, hình vuông, chỉ một người có thể đi qua là được! Thấy vậy.
Vẻ mặt của cả ba người Bạo Long đều hiện đầy vẻ kinh ngạc.
"Anh Diệp, làm sao anh lại phát hiện ra được cái này?"
Bạo Long nhìn Diệp Thu, mặt đầy tò mò hỏi.
Dù sao vừa rồi bọn họ cũng đã dò xét cẩn thận căn phòng này như vậy, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Diệp Thu căn bản chỉ đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn thoáng qua đã có thể phát hiện được cơ quan rồi, hơn nữa còn biết được cách mở cơ quan.
Thật sự khó có thể tin được.
Hồng Khổng Tước cùng Phì Miêu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thu, tò mò không kém.
Diệp Thu lắc đầu cười, lại vô cùng bình thản nói: "Loại cơ quan này đã lỗi thời lắm rồi, đợi lát nữa có thời gian, tôi sẽ từ từ nói với mọi người, bây giờ cứu người vẫn quan trọng hơn!"
"Ừ, đúng đúng đúng, quan trọng là cứu người!"
Ba người nhóm Bạo Long gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó.
Diệp Thu dẫn đầu đi về phía lối vào mặt đất.
Mà ba người nhóm Bạo Long xếp hàng theo sát phía sau.
Dù sao cửa vào này cũng tương đối hẹp, chỉ một người mới có thể đi qua được.
Đi qua cửa thông với mặt đất là một cầu thang dẫn xuống.
Ngoại trừ cái này ra, hai bên đều là những bức tường tối om.
Diệp Thu không nhanh không chậm bước xuống bậc thang.
Cứ như vậy, khoảng năm phút trôi qua.
Lúc này xem như đã đi đến bậc thang cuối cùng.
Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Vẫn tối om như mực, thậm chí còn tối hơn cả bên trên.
Đưa năm ngón tay ra trước mặt cũng không thể thấy rõ.
Chỉ là.
Diệp Thu có thể cảm giác được rõ ràng, không gian bên dưới này lớn hơn bên trên rất nhiều.
Chắc hẳn hung thủ đang ở căn cứ bí mật dưới lòng đất này.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra.
Tám người phụ nữ bị hung thủ sát hại kia cũng đều bị rút sạch máu ở đây! Diệp Thu đi xuống không bao lâu.
Ba người nhóm Bạo Long cũng lần lượt bước xuống.
Mà bóng tối xung quanh làm cho sắc mặt của bọn họ chợt biến đổi.
“Mẹ kiếp, tên khốn này là người dơi à, không cần ánh sáng sao? Thậm chí ngay cả đền cũng không lắp!"
Phì Miêu chửi thề, nói.
Ngay sau đó, cậu ta dùng điện thoại chiếu sáng bốn phía.
Tuy nhiên, không gian dưới lòng đất này quá lớn.
Mà độ sáng của đèn pin điện thoại có hạn nên cũng không thể nhìn ra được manh mối gì.
"Phì Miêu, cậu có thể ngửi được mùi của ông ta không?"
Diệp Thu quay đầu nhìn Phì Miêu hỏi.
"Không thể!"
Phì Miêu lắc đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
"Không biết tên khốn này có phải cố ý đề phòng em không, mùi trong không gian dưới lòng đất này khá phức tạp, em hoàn toàn không thể phân biệt được mùi nào là mùi của ông ta!"
Phì Miêu cau mày nói.
"Ồ? Đúng là cực kỳ thận trọng, thảo nào mà ông ta liên tiếp gây ra tám vụ án nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết nào cả. Thật thú vị!"
Diệp Thu híp mắt lại, cười lạnh nói.
"Vậy thì chúng ta tìm kiếm xung quanh thử xem, nói không chừng Hắc La đang ở dưới tầng hầm này!"
Hồng Khổng Tước vừa nói, vừa muốn tiến lên mở đường.
Mà ngay lúc này.
Sắc mặt của Diệp Thu chợt thay đổi, anh nói: "Cẩn thận!"
Vừa dứt lời, Diệp Thu nhanh chóng xuất thủ, kéo Hồng Khổng Tước lại.
Mà cùng lúc đó.
Một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo rơi từ trên trời xuống.
Đúng lúc cắm vào mặt đất nơi Hồng Khổng Tước vừa mới đứng.
Thậm chí còn xuyên thủng mặt đất.
Lưỡi dao găm cắm hơn một nửa vào mặt đất.
Như vậy có thể thấy được, sức lực cùng độ sắc bén của nó đáng sợ nhường nào.
Nếu không phải Diệp Thu phản ứng nhanh, kịp thời kéo Hồng Khổng Tước trở lại.
E rằng bây giờ Hồng Khổng Tước đã bị con dao găm này đâm thủng từ đầu đến chân rồi.
Nhìn con dao găm sắc bén kia đang cắm xuống mặt đất.
Hồng Khổng Tước cực kỳ sợ hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Mà đây là lần thứ hai Diệp Thu cứu cô ta.
Nếu không có Diệp Thu.
Hôm nay cô ta đã phải chết ít nhất hai lần rồi! Hít một hơi thật sâu.
Hồng Khổng Tước nhìn về phía Diệp Thu, một lần nữa cảm kích nói: "Diệp Thu, cảm ơn ơn cứu mạng của anh. Chờ khi Hắc La được cứu ra, tôi nhất định sẽ lấy mạng mình báo đáp!"
"Tất cả đều là mình cả, đừng khách sáo như vậy. Tóm lại, cố gắng cẩn thận một chút, nơi này không phải địa bàn của chúng ta. Nơi đây chắc hẳn đầy rẫy những cạm bẫy, biết chưa?"
Diệp Thu xua tay dặn dò.
Nghe thấy vậy.
Hồng Khổng Tước cùng cả Bạo Long và Phì Miêu vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó.
Bốn người bọn họ tiếp tục đi về trước.
Vốn dĩ Bạo Long định dẫn đường.
Nhưng vừa mới bước được hai bước, mặt đất đột nhiên lún xuống một cái hố lớn.
Cũng may Diệp Thu nhanh tay lẹ mắt, tóm được Bạo Long.
Nếu không, Bạo Long tuyệt đối chết chắc.
Bởi vì bên trong cái hố lớn kia, toàn là dao găm sắc nhọn, lưỡi dao đều hướng lên trên.
Nếu thứ này rơi vào chỗ này, nhất định sẽ bị đâm thành cái rổ mất.
Không còn cách nào khác.
Sau khi trải qua hai lần sinh tử liên tiếp này.
Diệp Thu chỉ có thể dẫn đầu đi trước.
Thực tế đã chứng minh, quyết định này là vô cùng đúng đắn và sáng suốt.
Có Diệp Thu dẫn đường.
Bất kể gặp phải nguy hiểm cùng cạm bẫy nào.
Diệp Thu luôn có thể phát hiện tránh trước.
Cho nên tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Nếu không.
Dọc con đường này, cho dù bốn người bọn họ không gặp phải những thứ mai phục khác, thì chỉ riêng những cái bẫy này thôi cũng đủ làm bọn họ kiệt sức rồi... Cùng lúc đó.
Trong một căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng.
Ở chính giữa căn phòng.
Có ba giường bệnh chuyên dụng.
Mà giờ khắc này.
Có ba người đang nằm trên giường bệnh.
Đó là ba cô gái đẹp.
Mỗi người một vẻ.
Nếu như đặt ở bên ngoài, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ong bướm người theo đuổi.
Mà ba cô gái này không phải ai xa lạ.
Đó chính là ba người phụ nữ đã bị bắt cóc trong đường hầm xuyên núi trước đó.
Hắc La, Hàn Tiêu Tiêu còn có Tống Thiến!
Chỉ là.
Lúc này, tay chân của ba người bọn họ đều bị trói chặt bằng dây thừng trên giường bệnh, không cử động được.
Thứ duy nhất có thể cử động chỉ có cổ và đầu.
Mà ngay tại thời điểm này.
Cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông tay xách theo chiếc vali đen bước vào.
Nếu như Diệp Thu ở đây.
Nhất định có thể nhận ra được.
Bởi vì người đàn ông này cũng chính là người đàn ông tóc húi cua bán cá vừa rồi! Ba cô gái đang bị trói trên giường bệnh nghe thấy tiếng mở cửa, sắc mặt cũng đều biến đổi.
Hàn Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Này, lúc nào ông mới thả chúng tôi ra? Tôi cảnh cáo ông, nếu bây giờ ông còn biết dừng lại thì có thể sẽ được khoan hồng, nhưng nếu ông tiếp tục u mê không tỉnh táo thế này, vậy thì ông chỉ còn một con đường chết mà thôi!"
Tuy nhiên.
Gã đầu húi cua lại không nói lời nào cả, trực tiếp đi tới bên giường Tống Thiến, đặt vali màu đen trên tủ đầu giường.
Điều này làm cho sắc mặt của Tống Thiến sợ hãi tới mức trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.
Thấy vậy.
Khóe miệng của gã đầu húi cua kia khẽ nhếch lên một nụ cười biến thái, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thiến, cười lạnh nói: “Không cần phải sợ, đừng căng thẳng, tiếp theo có thể cô sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhưng sẽ sớm trôi qua thôi!"