Dứt lời.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông thô kệch bị nghi là hung thủ kia.
Cho dù là ánh mắt hay hành vi.
Đều có thể nhìn ra được, đây hoàn toàn là một kẻ mất trí.
Bởi vì trong mắt ông ta, đã không còn chút lý trí nào cả.
Một người như vậy làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà gây ra tám vụ án mạng liên tiếp cơ chứ, hơn nữa còn không để cho cảnh sát bắt được?
Rõ ràng là không thể nào! Diệp Thu mặc cười mỉa lắc đầu, lập tức đi về phía trước, nhìn người đàn ông thô kệch kia, nhàn nhạt hỏi: "Là ông đã giết tám người phụ nữ kia sao?"
“Chính là ông đây, thế nào? Mày nhìn tao bằng ánh mắt là sao hả, có tin ông đây cũng đem mày làm thịt không?"
Người đàn ông thô kệch kia gào lên với Diệp Thu.
"Láo xược!"
Sắc mặt Chu Thái trầm xuống, trực tiếp vẫy tay với thủ hạ ở bên cạnh.
Tên thủ hạ kia lập tức bước tới, tát mạnh vào mặt ông ta.
Nếu một người bình thường bị tát như vậy chắc chắn sẽ thành thật ngay.
Tuy nhiên, người đàn ông thô kệch này hoàn toàn ngược lại, càng điên cuồng hét lên: "A! Bọn mày dám đánh ông à, có bản lĩnh hôm nay thử giết ông xem. Còn không ông đây sẽ giết tất cả bọn mày đấy!"
"Tiếp tục đánh!"
Trong mắt Chu Thái lóe lên vẻ lạnh lẽo, ra lệnh cho thủ hạ.
Nghe vậy, thủ hạ đang chuẩn bị tiếp tục động thủ.
"Đợi một chút!"
Diệp Thu khoát tay.
Tên thủ hạ nghe vậy cũng hơi sửng sốt.
"Diệp tiên sinh, thứ không biết sống chết này dám nói chuyện với anh như thế, nhất định là tự tìm đến chỗ chết rồi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ để cho ông ta thành thật ngay!"
Chu Thái nhìn Diệp Thu, cung kính nói.
"Cần gì phải so đo với một tên điên, huống chi ông ta còn bị người khác xúi giục!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
Nói xong, từ khóe mắt của anh lơ đãng liếc qua người đàn ông tóc húi cua trong gian hàng.
Mặc dù lúc này ông ta vẫn đang giết cá, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Tuy nhiên, đôi mắt của ông ta đã bắt đầu trở nên không tập trung.
Thậm chí Diệp Thu còn bắt được vẻ khẩn trương trong đó.
Cho dù người đàn ông tóc húi cua này đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Diệp Thu phát hiện ra.
Đến đây.
Diệp Thu đã có thể chắc chắn 100% phỏng đoán trước đó của anh rồi!
“Bị người khác xúi giục sao? Là ai vậy?"
Chu Thái đương nhiên không rõ những chuyện này, vẻ mặt đầy nghi hoặc..
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên, không nói nhiều lời, tiếp tục nhìn vào người đàn ông thô kệch kia, nhàn nhạt hỏi: "Muốn sống không hả?"
“Con mẹ nó mày nói ai? Từ khi ông đây làm những chuyện này thì cũng không còn ý định sống nữa rồi. Dù sao cũng giết nhiều người như vậy, ông đây đã đủ vốn!"
Người đàn ông thô kệch kia trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt mũi dữ tợn nói.
"Phải không? Giết nhiều người như vậy, xin hỏi ông đã giết bọn họ như thế nào?"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, cười nhạt hỏi.
“Giết thế nào à? Tất nhiên là cưỡng hiếp trước sau đó giết, trực tiếp dùng dao đâm chết? Có vấn đề gì không?"
Ông ta ra vẻ phách lối nói.
Lời này vừa dứt.
Sắc mặt của người đàn ông đầu húi cua đang giết cá ở gian hàng hơi thay đổi, chân mày nhíu lại với nhau.
Mà một màn này.
Bị Diệp Thu vừa vặn nhìn thấy.
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, nhìn về phía người đàn ông thô kệch, mặt đầy hài hước hỏi: “Thật sao? Nhưng mà theo điều tra của chúng tôi, tất cả tám người phụ nữ đều chết sau khi bị rút hết máu, hơn nữa còn không bị xâm hại gì cả. Chuyện này so với chuyện ông nói hình như không hề giống nhau nhỉ!"
“Mày quan tâm làm gì? Tao thích nói gì thì nói thế đấy, dù sao cũng là tao giết, tất cả đều do tao làm!"
Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Thu, giống như chó điên vậy, rống to lên.
"Nếu như ông có đầu óc thì tốt rồi!"
Diệp Thu giễu cợt lắc đầu, ngay sau đó phất tay về phía hai tên thủ hạ đang giữ lấy tay của ông ta, nhàn nhạt nói: "Thả ông ta ra!"
"Diệp tiên sinh, tên này rất hung hãn!"
Chu Thái vội vàng nhắc nhở.
"Không sao đâu!"
Diệp Thu lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Thấy vậy.
Chu Thái chỉ có thể để cho hai tên thủ hạ thả người đàn ông thô kệch kia ra.
“Ha ha ha, dám thả tao ra sao? Bọn mày nhất định là muốn chết rồi, nhìn tao giết...” Ông ta ngông cuồng cười lên, vừa định bắt đầu phát điên.
Diệp Thu đã trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy cổ áo của ông ta, nhấc từ dưới đất lên.
"Buông tôi ra, có tin ông đây giết mày không!"
Người đàn ông thô kệch kia liều mạng giãy dụa.
Tuy nhiên, dù ông ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể lãng phí sức lực một cách vô ích.
Diệp Thu trực tiếp mang ông ta đến trước mặt người đàn ông đầu húi cua, mặt đầy vẻ đùa cợt nói: "Nhìn thử xem, ông có nhận ra người này không!"
Khoảnh khắc người đàn ông thô kệch kia nhìn thấy gã đầu húi cua, động tác vùng vẫy của ông ta chậm lại nửa nhịp. Trong mắt hiện đầy vẻ sợ hãi, giống như nhìn thấy quỷ vậy, hô to ngay tại chỗ: "Đừng giết tôi, tôi không muốn chết, đừng giết tôi!"
Dứt lời.
Sắc mặt của gã đầu húi cua hơi thay đổi, lập tức chế nhạo nói: "Vị đại ca này, anh đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tôi sao lại có thể biết giết người được chứ? Tôi chỉ là một người bán cá bình thường thôi mà!"
Nói xong, ông ta còn nhìn Diệp Thu, thấp giọng, mặt đầy vẻ vô tội hỏi: "Người này có phải điên rồi không?"
"Lời này chắc hẳn nên hỏi ông mới đúng chứ!"
Khóe miệng Diệp Thu nở một nụ cười đùa cợt.
"Hỏi tôi? Cậu trai trẻ à, tôi không hiểu ý cậu lắm!"
Người đàn ông tóc húi cua vẻ mặt đầy mờ mịt.
"Tuy rằng tôi không biết ông đã dùng thủ đoạn gì để cho người này chịu oan ức giúp mình, nhưng mà ông đã bị bại lộ rồi!"
Diệp Thu khinh thường nói.
"Bại lộ? Bại lộ cái gì chứ? Tôi vẫn không hiểu ý của cậu, có thể nói rõ hơn được không?"
Người đàn ông tóc húi cua kia nhíu mày lại, vô tội hỏi.
"Đã đến lúc này rồi mà còn cần diễn sao?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn ông ta, sau đó trực tiếp ném người đàn ông thô kệch ở trước mặt tới, chỉ vào người đàn ông tóc húi cua, lạnh lùng hỏi: "Nói cho tôi biết, người này là ai?"
"Tôi không biết, tôi không muốn chết, tôi không thể nói được!"
Người đàn ông thô kệch kia sợ hãi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, vẻ mặt hiện đầy vẻ sợ hãi.
Bộ dạng đó hoàn toàn khác so với dáng vẻ kêu gào muốn giết chết tất cả mọi người lúc nãy.
"Thú vị thật!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, ngay sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, nhìn thẳng vào mắt, lạnh giọng nói: "Chỉ cần ông nói cho tôi biết ông ta là ai, tôi có thể đảm bảo cho ông không chết. Nếu không, không ai có thể cứu được ông đâu!"
Dứt lời.
Trong mắt Diệp Thu lóe lên sự lạnh lẽo.
Đôi mắt lạnh như băng kia giống như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt xuyên thủng mọi phòng tuyến tâm lý trong lòng của người đàn ông thô kệch kia.
Lúc này, ông ta sợ đến nỗi sắp tè ra quần, run lẩy bẩy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đầu húi cua, run giọng nói: "Ông... ông ta là..." Người đàn ông thô kệch vừa muốn nói điều gì đó ra khỏi miệng.
Tuy nhiên.
Ngay lúc này.
Sắc mặt của người đàn ông đầu húi cua lập tức trở nên u ám, nện con dao giết cá lên tấm thớt, trợn mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khó coi nói: “Cậu trai trẻ này, các cậu rốt cuộc có muốn mua cá không? Nếu không muốn mua, mời nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đừng ở đây làm chậm trễ việc làm ăn của tôi nữa, được chứ?"