Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Diệp Thu.
Hàn Tiêu Tiêu cũng biết Diệp Thu đang rất nghiêm túc.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút không thoải mái, tức giận nói: "Được rồi, tôi biết rồi, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa phóng viên Tống của anh an toàn trở về Giang Châu, anh không cần phải lo lắng chuyện đó!"
Nói xong.
Hàn Tiêu Tiêu trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe âm thanh ngắt kết nối phát ra từ điện thoại.
Diệp Thu cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ.
Người phụ nữ này, rốt cuộc đang thái độ với anh cái gì chứ?
Thật là không hiểu nổi!
Ngay sau đó.
Diệp Thu cũng lười nói lại.
Dù sao, bây giờ xe của anh cũng đang đi trước.
Cho dù có gặp nguy hiểm thì cũng là chiếc xe anh ngồi gặp nguy hiểm trước.
Hàn Tiêu Tiêu đi theo phía sau cũng an toàn hơn nhiều, cho nên không cần quá lo lắng.
Cứ như vậy.
Bạo Long lập tức giảm tốc độ xe chậm lại, thận trọng đi về phía trước, đề phòng nguy hiểm xảy ra.
Vào giờ phút này.
Thần kinh của mọi người trên xe đều căng thẳng.
Tuy nhiên, thấy đã đi được một nửa đường hầm mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Điều này làm cho Diệp Thu nhíu mày lại.
"Anh Diệp, cảm giác của anh có phải sai rồi không?"
Phì Miêu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi.
"Không thể nào!"
Diệp Thu lắc đầu nói một cách chắc chắn: "Đường hầm này nhất định có vấn đề!"
Đùa gì thế.
Lời cảnh báo về sự nguy hiểm của anh được trau dồi thông qua những trận sinh tử hết lần này đến lần khác mới đào tạo ra được.
Làm thế nào có thể sai lầm được chứ?
Cho dù mắt không thấy tai không nghe được.
Diệp Thu cũng không tin cảm giác của anh sẽ xảy ra sai sót.
Về mặt này, anh rất tự tin.
Mà Phì Miêu thấy Diệp Thu nói như vậy, tự nhiên cũng khó có thể nói gì nữa.
Cứ như vậy.
Một đường cẩn thận đi về phía trước.
Mắt thấy phía trước đã có ánh sáng.
Lối ra ở ngay phía trước.
Nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Ngay cả Bạo Long đang lái xe lúc này cũng có chút lẩm bẩm.
Nhưng mà anh ta cũng không dám thả lỏng một chút nào.
Từ sau cuộc so tài, anh ta đã biết Diệp Thu là người không đơn giản.
Những gì Diệp Thu nói nhất định có đạo lý.
Cho nên Bạo Long không dám bất cẩn, tiếp tục cẩn thận lái xe đi tới trước.
Chẳng bao lâu sau, đường hầm đã đến cuối.
Bạo Long lái xe dẫn trước đi ra khỏi đường hầm.
Nhưng điều kỳ lạ là.
Không có gì bất ngờ xảy ra cả.
Giờ khắc này.
Ba người Bạo Long bắt đầu hoài nghi lời của Diệp Thu nói.
Mà Diệp Thu vẫn nhíu mày thật chặt không lên tiếng.
Cứ như vậy.
Bạo Long lái xe đi về phía trước khoảng chừng mười mét, thấy không còn chuyện gì cả, định hỏi Diệp Thu có phải cảm giác của anh sai rồi không.
Thì ngay tại thời điểm này.
Sắc mặt Diệp Thu đột nhiên thay đổi, hô lớn: "Không xong rồi!"
Diệp Thu vừa dứt lời.
"Ầm!"
Đột nhiên, có một tiếng nổ thật lớn trên đầu mọi người.
Ngay sau đó.
Một tảng đá khổng lồ có đường kính ba mét bất ngờ lăn xuống từ sườn đồi phía trên cửa hầm.
Tảng đá lăn xuống với tốc độ tương đối nhanh, hầu hết mọi người không thể phản ứng kịp.
Cuối cùng, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Tảng đá lớn đập mạnh xuống con đường bên dưới.
Hơn nữa vô cùng không khéo chính là.
Vị trí tảng đá rơi xuống, chính xác là lối vào của đường hầm.
Vừa vặn chặn miệng hầm lại.
Mặc dù cửa hầm không phải hoàn toàn lấp kín, hai bên vẫn có thể đi bộ qua được.
Nhưng rõ ràng xe không thể ra hoặc vào được!
Thấy cảnh tượng này.
Sắc mặt của đám người Bạo Long đã đi ra ngoài lập tức thay đổi.
Nếu tốc độ xe vừa rồi của bọn họ chậm hơn một chút thôi, thì nói không chừng đã bị tảng đá kia đập cả người và xe thành nhân bánh rồi! Chuyện này làm cho tất cả bọn họ có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Trời đất ơi, loại tình huống gì thế này? Một tảng đá lớn như vậy ở đâu ra chứ!"
Phì Miêu dám mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn kia, mặt đầy khiếp sợ hô lên.
"Chết rồi, Hắc La cùng nhóm người cảnh sát Hàn còn ở xe phía sau, các cô ấy không sao chứ?"
Hồng Khổng Tước mặt đầy lo lắng hỏi.
Lời này vừa nói ra.
Nhóm người bọn họ bất giác bắt đầu lo lắng cho nhóm người Hàn Tiêu Tiêu.
Diệp Thu nhìn tảng đá kia, nhíu mày suy nghĩ vài giây.
Khoảnh khắc tiếp theo, dường như anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong chốc lát anh không quan tâm được nhiều như vậy, nhanh chóng đẩy cửa xe ra nhảy xuống, chạy về phía tảng đá lớn kia.
"Anh Diệp!"
Bạo Long phản ứng rất nhanh, vội vàng đi theo sau.
Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước cũng theo sát phía sau.
Một nhóm bốn người lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước tảng đá lớn, sau đó đi vòng qua hai bên, thông qua hai khe hở bên cạnh chui vào đường hầm.
Mà giờ phút này.
Bên trong đường hầm vẫn tối đen như mực.
Thật may mắn là.
Khi tảng đá rơi xuống, không có chiếc xe nào nào bị va chạm cả.
Dù gì thời điểm này cũng không phải là giờ cao điểm của đoạn đường này, cho nên không có xe cộ lui tới.
Thấy vậy.
Cả ba người của Bạo Long thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt rồi, tốt rồi, may mà không bị đụng trúng xe, nhóm Hắc La chắc là không sao đâu!"
Phì Miêu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đây thật sự là trong cái rủi có cái may!"
Hồng Khổng Tước cũng yên tâm.
Nhưng mà.
Diệp Thu nhíu mày thật chặt lại, sắc mặt nghiêm trọng nói: "E rằng mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ!"
"Hử?"
Ba người Bạo Long đều sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Các anh chắc sẽ không nghĩ rằng đây chỉ là một tai nạn đấy chứ?"
Diệp Thu cau mày nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Phì Miêu nghi ngờ hỏi.
“Nếu là tai nạn bất ngờ, vậy xe của Hàn Tiêu Tiêu thì sao? Nên biết rằng, vừa rồi lúc ở trong đường hầm, xe của cô ấy chỉ cách xe chúng ta chưa tới năm mươi mét, chắc chắn đã lái đến chỗ này rồi, nhưng các anh đã nhìn thấy xe của cô ấy chưa?"
Sắc mặt Diệp Thu nghiêm trọng nói.
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Cả ba người Bạo Long đều sửng sốt, sau đó rối rít nhìn vào trong đường hầm.
Nhưng mà.
Sau khi quan sát xung quanh.
Bọn họ lại không nhìn thấy chiếc BMW X5 của Hàn Tiêu Tiêu.
Mặc dù ánh sáng trong đường hầm rất tối.
Nhưng BMW X5 của Hàn Tiêu Tiêu màu trắng, đầu xe rõ ràng bị hư hỏng, nếu ở chỗ này vẫn có thể dễ dàng nhìn ra.
Nhưng bọn họ tìm rất lâu vẫn không phát hiện thấy xe của Hàn Tiêu Tiêu.
Điều này làm cho sắc mặt của ba người bọn họ đột nhiên trở nên khó coi.
“Anh Diệp, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ có người muốn hại cảnh sát Hàn?"
Bạo Long cau mày hỏi.
"Hiện tại tôi không có cách nào chắc chắn được, chúng ta đi tới trước tìm thử xem, đoán chừng có thể tìm được xe của Hàn Tiêu Tiêu. Nhưng nếu như tôi đoán không sai, bây giờ chắc hẳn các cô ấy đã bị bắt đi rồi!"
Diệp Thu lắc đầu, nghiêm túc nói.
Ngay sau đó, anh chạy thẳng theo dọc đường hầm.
Thấy vậy, cả ba người của Bạo Long cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Không có cách nào khác cả.
Lối vào đường hầm bị chặn lại, xe không có cách nào vào được, cho nên bọn họ chỉ có thể chạy bằng chân.
Cứ chạy trong đường hầm như vậy khoảng chừng năm phút.
Cả bốn người cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc BMW X5 màu trắng của Hàn Tiêu Tiêu.
Chỉ là.
Giờ phút này chiếc xe kia đang đậu giữa đường.
Cửa mở mở toang.
Mà trong xe, không có ai cả.
Thấy cảnh tượng này.
Sắc mặt Diệp Thu và những người khác bỗng chốc trở nên khó coi vô cùng...