Vừa dứt lời.
Sắc mặt của Hàn Tiêu Tiêu nhất thời trầm xuống.
Vốn chiếc xe yêu quý của cô bị đụng, cô đã cảm thấy rất tức giận trong lòng rồi.
Mà bây giờ.
Người này không chỉ vi phạm luật lệ giao thông, tông vào xe của cô, ngược lại còn quật lại, hỏi cô có biết lái xe không.
Đây đúng là ức hiếp người quá đáng!
Trong chốc lát.
Tính khí nóng nảy của Hàn Tiêu Tiêu chợt nổi lên, không nói gì đẩy cửa xe ra, bước xuống xe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông to cao kia, lạnh lùng nói: “Anh vừa mới nói cái gì? Mời anh lặp lại một lần nữa cho tôi!"
"Ôi chao, còn là một cô gái nữa chứ!"
Người đàn ông cao to quan sát vóc dáng gợi cảm của Hàn Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới, sau đó cười khinh bỉ, vô cùng phách lối nói: "Nhưng mà, cho dù cô là phụ nữ thì thế nào chứ, vừa rồi tôi hỏi cô có mắt không, có biết lái xe không đấy, lần này nghe hiểu chưa?"
"Tôi phiền nhất chính là loại nữ tài xế như các cô, chạy trên đường giống như sát thủ vậy. Tôi nói này, các cô gái như bọn cô không đàng hoàng ở nhà mà ngây ngô đi, còn con mẹ nó lái xe trên đường làm gì!"
“Có chút tiền thì giỏi lắm sao? Giả bộ cái gì chứ? Nếu heo biết lái xe thì cũng còn thông minh hơn loại phụ nữ như các cô. Thật là một đống phế vật, trừ bị đàn ông bao nuôi ra, thật sự không được cái quái gì cả..."
"Bốp!"
Đột nhiên, một tiếng tát thật mạnh vào mặt vang lên, cắt ngang lời nói của người đàn ông cao to kia.
Một dấu bàn tay đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện trên má phải của anh ta.
Điều này làm cho tên cao to kia như tỉnh mộng, cả người thoáng sửng sốt, mặt đầy vẻ không dám tin trợn mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu.
"Cái tát này, đánh vì anh không chấp hành luật lệ giao thông, ngược lại còn nhục mạ tôi!"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.
Nói xong, cô trực tiếp trở tay tát thêm một cái vào má trái của người đàn ông cao to kia lần nữa.
"Còn cái tát này, đánh vì anh đã xúc phạm phụ nữ! Nên nhớ rằng, dù kiếm nhiều tiền đi chăng nữa, đó cũng là do chúng tôi tự kiếm được, không có bất kỳ quan hệ gì với những gã đàn ông xấu xa như anh. Còn lái xe hay không, là quyền của phụ nữ chúng tôi, không đến lượt anh ở đây bàn tán!"
Hàn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn tên đàn ông cao to kia, giọng điệu lạnh lùng nói.
Không thể không nói.
Vào khoảnh khắc này.
Hàn Tiêu Tiêu có thể nói là hoàn toàn ngang ngược.
Khí thế đó, nhất thời đã lấn át tên đàn ông cao to kia.
Hiển nhiên, anh ta không ngờ tới, một người phụ nữ lại mạnh mẽ như vậy.
Tuy vậy.
Người đàn ông cao to kia rõ ràng cũng không phải dạng hiện lành.
Anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào Hàn Tiêu Tiêu, sắp phun ra lửa, mặt mũi dữ tợn hét lên: “Mẹ kiếp, một người ghê tởm như cô còn dám đánh tôi? Ông nội đây từ nhỏ đến giờ, còn chưa có ai dám tát vào mặt ông nội, một người phụ nữ chết bần như cô lại dám tát tôi? Tôi thấy cô không muốn sống nữa đúng không?"
"Thật trùng hợp, bà đây xưa giờ chưa từng tát ai cả. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đánh người, anh nên cảm thấy vinh hạnh đi!"
Hàn Tiêu Tiêu cười lạnh nói.
"A! Đồ gái điếm khốn kiếp, nếu hôm nay ông nội đây không giết cô, tôi cũng không mang họ Vương!"
Người đàn ông cao to kia ngửa mặt lên trời, tức giận gầm to, vươn tay trực tiếp túm tóc Hàn Tiêu Tiêu.
Là một cảnh sát, Hàn Tiêu Tiêu đương nhiên không phải ăn chay.
Thân thể cô khéo léo, vội vàng né về phía sau, để cho gã đàn ông kia chụp lấy không khí.
"Ôi chao, thứ gái điếm, không ngờ cô còn có chút bản lĩnh!"
Người đàn ông cao to kia mặt đầy khinh thường nói.
"Bản lĩnh thật sự, còn ở phía sau đấy!"
Hàn Tiêu Tiêu cười lạnh, nhấc lên đôi chân dài thẳng tắp lên, quất mạnh vào người tên cao to kia.
Phải nói rằng.
Tốc độ của Hàn Tiêu Tiêu vẫn rất nhanh.
Cú đá này trong nháy mắt quất vào người tên cao to kia, để cho anh ta căn bản không kịp né tránh.
Tuy nhiên, sức mạnh thôi là chưa đủ.
Dù sao.
Khổ người tên kia vốn rất to con, vừa cường tráng vừa cao lớn, chẳng kém gì một con gấu đen.
Cho nên lúc chân của Hàn Tiêu Tiêu quất vào người anh ta, tựa như là đang gãi ngứa cho anh ta vậy. Không hề cảm giác được chút đau đớn nào cả.
Thậm chí.
Một cú đá này của Hàn Tiêu Tiêu.
Còn làm cho thân hình của anh ta không hề dao động chút nào cả, căn bản không bị ảnh hưởng.
Điều này khiến sắc mặt của Hàn Tiêu Tiêu nhất thời biến đổi.
Cô vừa định muốn rút chân lại.
Nhưng ngay tại thời điểm này.
Anh ta lại đưa tay bắt lấy đôi chân dài của cô.
Bàn tay thô ráp kia nắm chặt lấy đôi chân ngọc ngà của Hàn Tiêu Tiêu.
Hơn nữa tên cao to kia có sức lực rất mạnh, dù Hàn Tiêu Tiêu có giãy dụa thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi cả.
"Buông tôi ra!"
Hàn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
"Cô gái, chân nhỏ quá nhỉ, vóc dáng không tệ. Nếu như buổi tối cô nguyện ý ngủ với anh trai đây một giấc, chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua, thế nào?"
Anh ta nhìn đôi chân dài của Hàn Tiêu Tiêu, chớp mắt nói.
"Đồ lưu manh, anh đừng hòng!"
Hàn Tiêu Tiêu nghiến răng, không nói lời nào, tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp đánh về phía người đàn ông.
Chỉ là trong nháy mắt.
Cú đấm này vung mạnh vào lồng ngực của người đàn ông cao to đó.
Nhưng mà, anh ta da thô thịt dày.
Sức lực của một cô gái như Hàn Tiêu Tiêu, căn bản không thể làm anh ta bị thương. . Ngôn Tình Hài
"Ai u, vô cùng xin lỗi, không đau chút nào cả!"
Anh ta cười một tiếng, ngay sau đó duỗi tay còn lại ra bắt lấy cổ tay của Hàn Tiêu Tiêu.
Lần này.
Tay phải và chân phải của Hàn Tiêu Tiêu đều nằm trong tay của tên cao to kia, không cách nào tránh thoát, muốn cử động cũng không thể được.
"Khốn kiếp, có bản lĩnh thì buông tôi ra, chúng ta đánh lại một lần nữa!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu lạnh như băng, cắn răng nói.
“Buông cô ra? Có thể, trừ khi cô cầu xin tôi, thêm vào đó đáp ứng tối nay sẽ cùng anh trai đây vui vẻ, tôi sẽ tha cho cô!"
Anh ta cười dâm tục nói.
"Đừng hòng! Anh là thứ gì chứ? Còn muốn chạm vào tôi? Anh xứng sao?"
Hàn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn tên cao to kia, sắc mặt lạnh lùng nói.
“Ôi chao, muốn cho cô mặt mũi à? Hôm nay cô không muốn đi cùng tôi thì cũng phải đi, đến địa bàn của ông đây thì do ông đây định đoạt. Còn bây giờ, ông đây phải để cô khuất phục trước rồi nói sau, để xem cô có thành thật không!"
Sắc mặt của anh ta trở nên u ám, ngạo mạn nói.
Sau khi dứt lời, cánh tay của anh ta đột ngột tăng lực, nắm lấy tay phải cùng chân phải của Hàn Tiêu Tiêu, dùng sức hất một cái, trực tiếp đẩy Hàn Tiêu Tiêu bay ra ngoài.
Anh ta định để Hàn Tiêu Tiêu nếm thử chút mùi đau khổ, biết cái gì gọi là đau, như vậy thì mới không dám ngang ngược nữa, thành thật mà nghe lời.
Hàn Tiêu Tiêu bị đẩy bay ra xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời biến đổi, bị dọa tái mặt.
Cô biết rằng, lần này khi đáp xuống đất, e rằng sẽ không có kết quả tốt.
Cho dù không bị chấn động não, vậy thì tối thiểu cũng phải gãy vài cái xương!
Điều này làm cho mặt Hàn Tiêu Tiêu hiện lên đầy vẻ tuyệt vọng.
Nhưng mà.
Khoảnh khắc tiêp theo.
Thứ chờ đợi Hàn Tiêu Tiêu không phải là mặt đất lạnh như băng.
Mà là một vòng tay ấm áp mạnh mẽ.
Chuyện này làm cho Hàn Tiêu Tiêu hoàn toàn sững sờ, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình.
Nhìn một cái.
Hàn Tiêu Tiêu ngẩng cả người.
Bởi vì ôm lấy cô không phải ai khác, mà là Diệp Thu.
"Không sao chứ?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười nhạt hỏi.
"Không...không có sao!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu đỏ lên, vội vàng lắc đầu, hơi ngượng ngùng nói.
"Giao cho tôi!"
Diệp Thu cười hờ hững nói.
"Được... được!"
Gương mặt nhỏ của Hàn Tiêu Tiêu đỏ bừng, sau đó nhanh chóng giãy dụa muốn rời khỏi ngực của Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao to kia, thản nhiên nói: "Không tuân thủ luật lệ giao thông, đụng xe người khác còn đánh người nữa à. Ở trong mắt anh, còn có hai chữ "pháp luật" không?"