Diệp Thu không phản ứng lại Lý Quang, trực tiếp cầm lấy chìa khóa, đi về phía cửa nhà xác.
Lý Quang trợn mắt nhìn Diệp Thu, ngay sau đó liền móc điện thoại ra, gọi cho cậu của mình.
Thấy vậy.
Sắc mặt của Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước tối sầm lại, tiến lên muốn giật lấy điện thoại di động của Lý Quang.
"Không cần phải để ý đến anh ta, để cho anh ta gọi đi!"
Diệp Thu quay đầu nhìn hai người bọn họ, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy.
Hai người kia cũng sững lại một lúc, nhưng vẫn nghe theo lệnh của Diệp Thu, dừng lại tại chỗ.
"Ồ, dũng cảm đấy, cứ đợi đó cho tôi. Tí nữa cậu của tôi tới, các cậu đừng hòng chạy trốn!"
Lý Quang cười lạnh một tiếng, sau đó vội vàng dùng điện thoại di động gọi cầu cứu cậu của mình.
Mà Diệp Thu cũng không để ý quá nhiều, trực tiếp mở cửa nhà xác bước vào.
Bạo Long đỡ Phì Miêu đứng lên khỏi mặt đất, rồi đi theo Hồng Khổng Tước cùng Hắc La ở phía sau.
Lúc này cả nhóm bọn họ mới bước vào nhà xác.
Thật ra thì.
Nhà xác ngoài thực tế không đáng sợ như trong các bộ phim kinh dị.
Ánh đèn sáng rực.
Mặc dù không khí hơi lạnh.
Nhưng đó là bởi vì nơi này được dùng để cất giữ thi thể, cho nên nhiệt độ dĩ nhiên là thấp.
Ở giữa nhà xác.
Sắp xếp một hàng giường sắt, chắc hẳn là được sử dùng để đặt những thi thể vừa mới được vận chuyển vào.
Còn xung quanh là những chiếc tủ đông lạnh, dùng để cất giữ thi thể lâu ngày.
Bởi vì có một vài thi thể chết đột ngột.
Chẳng hạn như tai nạn xe cộ, chết đuối các loại.
Người nhà còn chưa biết.
Cho nên chỉ có thể được cất giữ ở trong tủ đông, phòng ngừa thi thể bị thối rữa.
Như vậy.
Đợi đến khi người nhà nhận được tin tử vong, sẽ đến nhận thi thể để tiến hành hỏa táng.
Mà tám xác chết trong vụ án giết người hàng loạt này đều được cất giữ trong tủ đông.
Về phần số thứ tự của từng tủ đông.
Diệp Thu cũng đều biết.
Hồ sơ vụ án mà Triệu Khôn Sơn đưa cho anh lúc nãy có ghi chép lại.
Vì vậy Diệp Thu lần theo số thứ tự, nhanh chóng tìm được tủ đông chứa một trong những thi thể nạn nhân.
Không nhiều lời.
Anh trực tiếp bước tới, mở cửa tủ đông ra.
Đập vào mắt là một xác chết của phụ nữ với làn da đã hoàn toàn khô cứng nhăn nheo, toàn thân nhợt nhạt, trông giống như một xác khô đã chết từ rất lâu rồi vậy.
Nhưng mà.
Trên thực tế, thời gian chết của thi thể nữ này chưa quá một tuần lễ.
Sở dĩ toàn thân cô ấy khô ráp như vậy, chính là bởi vì máu trong người cô ấy đã bị rút sạch.
Mà ở bên trái của xác chết.
Diệp Thu phát hiện thấy một lỗ máu nhỏ, lớn bằng hạt đậu tương.
Miệng vết thương rất gọn gàng, lộ ra một vòng tròn hoàn hảo.
Có vẻ như tên sát nhân đã sử dụng một loại máy móc nào đó để hút sạch máu trên cơ thể nạn nhân!
Lúc này.
Đám người Bạo Long cũng bước vào.
Diệp Thu vẫy tay ra hiệu với Bạo Long, nói: "Anh tới xem một chút!"
Bạo Long lập tức bước, quan sát thật kỹ, sau đó chân màu cũng nhíu chặt lại, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Đây... đây đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thi thể như vậy!"
"Theo suy đoán của tôi, hung thủ chắc hẳn đã dùng một loại máy nào đó để hút máu, thừa dịp người bị hại còn sống, đã cắm vào trong động mạch chủ bên trái cổ, hút sạch máu trên người nạn nhân!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Tại sao lại nói như vậy?"
Hồng Khổng Tước nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì một khi người đã chết, máu sẽ ngừng lưu động, hung thủ có muốn rút hết máu cũng không được. Dù cho có thể rút ra một ít đi nữa, cũng sẽ không rút sạch sẽ được. Nhưng cô nhìn cái xác này đi, toàn bộ cơ thể đều không còn sót lại một chút máu nào cả!”
Diệp Thu chỉ vào thi thể, giải thích.
Nghe lời Diệp Thu nói.
Mọi người hơi suy tư một chút, rồi đều gật đầu, cảm thấy những gì Diệp Thu nói khá có lý.
Ngay sau đó.
Diệp Thu lại dẫn bọn họ đến tủ đông của bảy thi thể còn lại, mở ra quan sát.
Bộ dạng chết của tám thi thể này, về cơ bản giống nhau như đúc.
Khi nạn nhân vẫn còn sống, cơ thể đã bị một loại máy móc nào đó hút hết máu.
Đến nỗi toàn thân khô héo, nhăn nheo giống như một cái xác khô vậy.
Mà trừ cái này ra, không còn tìm thấy manh mối nào khác có giá trị hơn cả.
Thấy vậy.
Diệp Thu liền dứt khoát đặt toàn bộ tám thi thể vào trong tủ đông, quay đầu nhìn về phía đám người Bạo Long, nói: “Xem ra không thể tìm được manh mối có giá trị từ những thi thể này, ngày mai đến hiện trường vứt xác xem thử vậy. Nói không chừng, sẽ có thu hoạch mới. Thôi được rồi, cũng đã không còn sớm, chúng ta về trước đi!"
"Ừ!"
Bạo Long cùng những người khác gật đầu.
Mà ngay lúc này.
Phì Miêu được Bạo Long dìu cũng đã tỉnh lại.
Cậu ta xoa cái cổ vẫn còn đau nhức của mình, ngơ ngác nhìn bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"
"Nhà xác!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Mẹ ơi! Nhà xác!"
Phì Miêu nhất thời kinh hãi nhảy lên thật cao, mặt đầy hoảng sợ nhìn xung quanh, giọng điệu run rẩy hỏi: “Tôi... tôi làm sao lại đi vào trong nhà xác thế này? Mới vừa rồi tôi... tôi không phải còn ở bên ngoài sao?"
“Ha ha, Phì Miêu, không phải cậu nói mình có dương khí, không sợ ma sao? Sao bây giờ biết mình đang ở trong nhà xác lại sợ thành dáng vẻ này thế?"
Hồng Khổng Tước nhìn Phì Miêu, cười trêu ghẹo.
“Khụ, ai... ai nói anh Phì đây sợ ma? Anh Phì chỉ là có chút kinh ngạc thôi!"
Phì Miêu ho khan hai tiếng, vẻ mặt đầy lúng túng nói.
Trên thực tế, trong lòng cậu ta đặc biệt sợ hãi.
Những lời nói trước đó chỉ là do cậu giả vờ mà thôi.
Giờ phút này biết mình đang ở trong nhà xác, đương nhiên không thể giả bộ được nữa.
“Được rồi, cậu nhìn bộ dạng của mình kìa, sắc mặt tái nhợt còn hơn cả thi thể nữa, còn nói cậu không sợ gì chứ? Hắc La cùng tôi đều không sợ, cậu run rẩy cái gì chứ?"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Phì Miêu một cái, giễu cợt hỏi.
"Tôi... tôi lạnh thôi. Nhiệt độ trong này thật sự quá thấp. Tôi sợ nhất là lạnh. Chúng ta mau đi ra ngoài đi!"
Phì Miêu vội vàng ôm cánh tay, giả bộ sợ lạnh để che giấu đi nội tâm sợ hãi của mình.
Thấy vậy.
Hồng Khổng Tước và Hắc La cũng lắc đầu cười một tiếng.
"Ừ, chỗ này không thích hợp ở lâu, đừng quấy rầy những vong linh này yên nghỉ, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi!"
Diệp Thu khoát tay ra hiệu, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi nhà xác.
"Đúng, đúng, đúng, anh Diệp nói đúng, chúng ta đi nhanh thôi!"
Phì Miêu vội vàng đi theo.
Ba người Bạo Long cũng theo sát phía sau.
Tuy nhiên.
Ngay lúc nhóm người bọn họ sắp đi đến cửa nhà xác.
Chợt nghe thấy tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang lên.
Cửa nhà xác lại bị người bên ngoài đột nhiên đóng lại.
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa.
Hơn nữa cánh cửa của nhà xác này chỉ có thể khóa từ bên ngoài, nên cũng chỉ có thể ở bên ngoài mở ra.
Cho nên dù ở trong này có chìa khóa cũng vô dụng! Chuyện này làm cho sắc mặt của bốn người Bạo Long lập tức thay đổi.
Diệp Thu cũng nhíu mày lại.
Mà ngay lúc này.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói vô cùng thản nhiên của Lý Quang: “Ha ha ha, cái đồ không biết sống chết, các cô cậu không phải thích ở bên trong đó sao? Cứ ở bên trong đợi đi, ông đây sẽ giúp các người hạ nhiệt mát mẻ!"
Theo sau đó là giọng nói của Lý Quang vang lên.
Nhiệt độ bên trong nhà xác chợt bắt đầu giảm xuống.
Dễ dàng nhận thấy.
Ở bên ngoài chắc chắn có một bộ điều chỉnh nhiệt độ trong nhà xác.
Đoán chừng giờ phút này tên Lý Quang kia đang điều chỉnh nhiệt độ để đưa nhiệt độ trong nhà xác xuống mức thấp nhất.
Rõ ràng là định để bọn họ lạnh cóng trong này mà!