"Không sao đâu!"
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, nói thêm: "Nơi chúng ta đến tương đối đặc biệt, bầu không khí sẽ khá căng thẳng, đối với đàn ông mà nói thì không sao, nhưng quan trọng là phụ nữ. Nói đùa vài câu cho bầu không khí thêm sôi động vẫn tốt mà!"
"Nghe thấy chưa, anh Diệp Thu của em còn biết đau lòng cho phụ nữ đấy!"
Hắc La cười duyên nói.
Hồng Khổng Tước cũng lắc đầu cười một tiếng.
Chỉ có Phì Miêu cong môi không phục, trong miệng không cam lòng lẩm bẩm: "Phụ nữ đúng là có mới nới cũ mà, trước đây khi Diệp Thu còn chưa đến, ai cũng chết mê chết mệt với nhan sắc đẹp trai có thể so sánh với Ngô Ngạn Tổ của tôi. Suốt ngày vây quanh tôi, bên trái một tiếng anh Phì Miêu, bên phải một tiếng anh Phì Miêu. Đến khi Diệp Thu vừa tới lập tức liền trở mặt không chịu nhận người, hừ! Anh Phì đây không còn tin phụ nữ nữa đâu!"
Nghe những lời này xong, Hắc La cùng Hồng Khổng Tước thiếu chút nữa phụt cười tại chỗ.
Ngay cả Diệp Thu cũng không nhịn được lắc đầu cười một tiếng. . Đọc truyện tại ~ TRUМtrцye n.vЛ ~
Anh đã từng thấy người ta tự luyến, nhưng chưa từng thấy ai tự luyến giống như Phì Miêu cả.
Đôi mắt nhỏ của cậu ta được phác họa tùy ý trông như một con dao, lại rất hợp với khuôn mặt béo ú đầy thịt kia.
Chỗ nào có liên quan đến hai chữ đẹp trai chứ?
Đoán chừng đây là lần bị bôi đen thảm nhất của Ngô Ngạn Tổ.
Nhưng mà khoan hãy nói gì cả.
Bởi vì sau vài câu nói của Phì Miêu.
Bầu không khí đúng là bớt áp lực hơn.
Hắc La cùng Hồng Khổng Tước cũng thả lỏng một chút.
"Đing Đong!"
Theo âm thanh của thang máy.
Tầng 4 cuối cùng đã đến.
Nhà xác nằm ở tầng này.
Cửa thang máy mở ra.
Nhìn ánh đèn bên ngoài thậm chí còn lờ mờ hơn cả bên trong thang máy.
Sắc mặt của Hắc La cùng Hồng Khổng Tước hơi thay đổi, trong ánh mắt lóe lên chút do dự.
Ngược lại Diệp Thu không có vấn đề gì cả, anh dẫn đầu bước ra khỏi thang máy trước.
Bạo Long ra hiệu cho ba người còn lại, ngay sau đó cả bốn cùng nhau bước ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì nơi này thường được dùng để cất giữ xác chết, nên cũng không có ai đến đây làm gì.
Toàn bộ đèn bên ngoài hành lang đều vô cùng mờ tối.
Bốn phía tối om, thêm vào đó nhiệt độ so với bên ngoài cũng đặc biệt thấp.
Thoạt nhìn không thấy nửa bóng người nào cả.
Nhưng có thể nói là cực kỳ âm u.
Ít nhiều cũng có cảm giác nơi này hơi kinh dị.
Diệp Thu vừa mới chuẩn bị dẫn đầu đi về phía trước.
"A!"
Mà ngay lúc này, Hắc La đang đi phía sau đột nhiên hét lên một tiếng đầy hoảng sợ.
Sau đó cô ta lập tức nhanh chóng chạy về phía trước, lao thẳng vào ngực của Diệp Thu, giống như một con bạch tuộc vậy, ôm chặt lấy Diệp Thu.
Chuyện này làm Diệp Thu hoàn toàn sửng sốt.
Ba người kia cũng vội vàng bước tới, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi: "Hắc La, em sao vậy?"
"Có... có ma!"
Khuôn mặt nhỏ của Hắc La trắng bệch, run lẩy bẩy nói.
"Chỗ nào có ma?"
Cả ba người họ nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì cả.
"Chính là ở đằng kia, có một bóng đen đang đung đưa qua lại, các anh không thấy sao?"
Ngón tay của Hắc La run rẩy chỉ về một hướng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nói.
Diệp Thu cau mày nhìn về hướng Hắc La chỉ.
Nhìn một cái.
Diệp Thu cũng bất lực lắc đầu, cười khổ nói: "Đó không phải là ma, chỉ là tấm màn cửa mà thôi!"
Nghe thấy vậy.
Ba người Bạo Long cũng nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện ra.
Theo hướng mà Hắc La đang chỉ, một tấm màn được treo trên cửa của một căn phòng đang khẽ chuyển động.
Hơn nữa đèn hành lang ở nơi này cũng tương đối tối, thoạt nhìn quả thật giống như một thứ bẩn thỉu gì đó.
Huống chi vốn dĩ Hắc La cực kỳ sợ hãi khẩn trương, thần kinh căng thẳng, đột nhiên nhìn thấy cái này, đương nhiên sẽ bị hù dọa.
"Có thật không?"
Hắc La nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn lại lần nữa.
Nhìn thoáng qua, cô ta mới nhìn rõ, hóa ra đó thật sự chỉ là một bức màn cửa! Điều này khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặt đỏ bừng lên, thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn trông vô cùng đáng yêu, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, em hù các anh rồi!"
"Không sao đâu, Hắc La, trên đời này không có ma. Hơn nữa đây chỉ là một nhà xác mà thôi. Chúng ta làm công tác điều tra tội phạm, trên cơ bản đều phải tiếp xúc với người chết, có gì mà sợ chứ?"
Bạo Long xua tay, nhìn Hắc La trấn an nói.
"Vâng!"
Hắc La ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng mà, cô ta vẫn không chịu rời khỏi ngực của Diệp Thu, hai tay ôm chặt lấy Diệp Thu, ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, đáng thương nói: "Anh Diệp Thu, người ta hơi sợ, anh sẽ bảo vệ người ta chứ?"
Dứt lời.
Hắc La lại chớp đôi mắt to tràn đầy vẻ bất lực kia nhìn Diệp Thu.
"Khụ khụ!"
Diệp Thu vô cùng lúng túng ho khan hai tiếng, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bạo Long.
Tuy nhiên đối với lần này.
Vẻ mặt của ba người bọn họ đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể dang tay ra, bày tỏ sự cảm thông nhưng lại không giúp được gì.
Bọn họ cũng không thể bước tới cưỡng ép kéo Hắc La ra khỏi ngực của Diệp Thu chứ?
Vậy thì cũng không thích hợp.
Không có cách nào cả.
Diệp Thu chỉ có thể hít một hơi thật sâu, để cho mình tỉnh táo lại, ngay sau đó nhìn Hắc La nói: "Cái đó... Tôi bảo vệ cô không thành vấn đề, nhưng cô có thể buông tôi ra trước được không. Bây giờ là buổi tối, như thế này không thích hợp đâu!"
"Không muốn đâu, em sợ!"
Hắc La chu cái miệng nhỏ nhắn ra, mặt đầy không tình nguyện lắc đầu một cái.
"Đừng như vậy, em gái... À không được, cô gái, nếu cô cứ như vậy, tôi thật sự sợ đấy. Tôi đã có vợ rồi!"
Diệp Thu cười khổ nói.
Nếu để cho Lâm Thanh Nhã biết được chuyện này, chắc chắn sẽ đuổi ngay anh ra khỏi cửa mất!
"Anh kết hôn rồi sao?"
Hắc La hơi sửng sốt, trong đôi mắt to đen láy hiện lên vẻ mất mác.
"Đúng vậy!"
Diệp Thu gật đầu một cái, cố gắng thương lượng: "Cho nên, chúng ta như thế này không thích hợp đâu. Tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với vợ mình. Nếu quả thật không được nữa, cô cứ đi theo phía sau tôi, tôi bảo vệ cô, có được không?"
Hắc La khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ một hồi, chu cái miệng nhỏ nói: "Vậy... vậy cũng được, nhưng nếu có tình huống khẩn cấp, em sợ hãi muốn lao vào ngực anh, anh nhất định phải ôm chặt bảo vệ em đấy!"
Nghe vậy.
Diệp Thu hơi do dự.
Nhưng có lẽ chỉ như vậy, Hắc La mới có thể rời khỏi ngực anh.
Vì vậy anh liền gật đầu đồng ý.
Bởi vì theo anh nghĩ, sẽ không có trường hợp khẩn cấp nào xảy ra trên đường đi này đâu, chứ đừng nói đến việc hù dọa Hắc La.
Tuy nhiên.
Diệp Thu đã đánh giá quá cao lá gan của Hắc La.
Dọc theo con đường này.
Ngay cả khi không có gì kỳ lạ xuất hiện.
Nhưng cứ sau một lúc, Hắc La lại đột nhiên sợ hãi, rồi nhào vào ngực của Diệp Thu.
Thật vất vả mới đi đến cửa nhà xác.
Mà trên đường đi, Hắc La ít nhất cũng đã chui vào ngực của Diệp Thu hơn hai ba chục lần.
Diệp Thu muốn nổi giận với Hắc La.
Nhưng lần nào cô bé kia cũng dùng đôi mắt mở to đầy vô tội, đáng thương nhìn Diệp Thu.
Dáng vẻ nhỏ nhắn tủi thân đó, quả thật làm cho Diệp Thu không thể nổi giận được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Anh luôn có cảm giác, cô nhóc Hắc La này giống như cố ý.
Sẽ không phải vì anh làm nổ máy tính của cô ta, nên cô ta mới thù dai như vậy chứ?
Biết là anh có vợ rồi mà vẫn còn làm như vậy.
Mượn cớ này để trả thù mình! Trời ơi, vậy thế này cũng quá nham hiểm rồi?
Nhưng mà, làm gì có hacker nào không nham hiểm chứ?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu quyết định ngay, ngày mai nhất định phải nhờ người mua một chiếc máy tính có cấu hình y hệt, trả lại cho Hắc La.
Nếu không cứ để cô ta tiếp tục lừa bịp anh như thế này, sẽ gây phiền phức lớn mất.
Lỡ như Lâm Thanh Nhã biết được.
Vậy thì ngay cả cơ hội giải thích anh cũng sẽ không có mất.