Ngay khi Diệp Thu vừa dứt lời, Nam Nam trốn sau Diệp Thu đột nhiên nhảy ra, nhìn Triệu Mỹ Tuyết, nghịch ngợm thè lưỡi, vui vẻ gọi: “Mẹ ơi!”
Tiếng gọi này làm cho Triệu Mỹ Tuyết ngây ngẩn ra, ngay sau đó trừng mắt. Sau nháy mắt, khuôn mặt cô ta ngập tràn kinh ngạc và vui mừng. Cô ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ là Nam Nam sẽ xuất hiện trước mặt cô ta theo cách này.
Phải biết rằng, chỉ vừa mới phút trước cô ta còn lo lắng khổ sở vì Nam Nam đã mất tích: “Nam Nam, là con thật sao? Không phải mẹ nằm mơ chứ?” Vẻ mặt Triệu Mỹ Tuyết đầy khó tin hỏi lại.
Ngay sau đó cô ta vội vàng nhào lên trước, ôm chặt Nam Nam vào trong lòng, dường như sợ ngay giây tiếp theo thôi, Nam Nam sẽ trốn khỏi mắt mình lần nữa.
“Là con đây mẹ ơi!” Nam Nam ôm cổ Triệu Mỹ Tuyết, sau đó hôn nhẹ lên trên mặt Triệu Mỹ Tuyết, ngọt ngào nói.
Triệu Mỹ Tuyết thấy vậy, lúc này mới dám chắc chắn rằng người trước mắt không phải ảo giác, mà là thật.
Hai mắt Triệu Mỹ Tuyết đỏ bừng, nước mắt giống như những hạt ngọc bị đứt dây, không ngừng rơi xuống. Đương nhiên, đây là nước mắt kích động, nước mắt vui sướng.
Triệu Mỹ Tuyết không phải một phụ nữ bình thường. Cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, đã từng chinh chiến nhiều năm trên thương trường, có sóng to gió lớn, hoàn cảnh khó khăn nào mà chưa vượt qua. Có thể đương đầu với núi đao biển lửa mà mặt không đổi sắc.
Nhưng đối mặt với chuyện của con gái, cô ta cũng chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi. Bây giờ con gái đã trở về an toàn, cô ta đã không thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc, có phải Nam Nam đã làm mẹ không vui không, con xin lỗi mẹ, từ nay về sau Nam Nam sẽ không bao giờ trốn đi chơi nữa!” Nam Nam thấy mẹ mình khóc đau lòng như thế, cô bé dẩu miệng nhỏ, chu môi khóc nức nở.
Cô bé cho rằng vì mình nên mẹ mới khổ sở đau lòng như thế.
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô bé, lòng Diệp Thu không khỏi đau xót. Thật không biết cái tên Tiêu Thần kia nghĩ gì, một cô con gái hiểu chuyện thế mà lại không cần. Đúng là không cách nào hiểu nổi.
“Nam Nam ngoan, không phải mẹ không vui, mà là mẹ nhìn thấy con trở về nên vui quá!” Triệu Mỹ Tuyết xoa đầu Nam Nam, dịu dàng nói.
“Thật vậy sao?” Nam Nam nửa tin nửa ngờ chớp mắt to.
“Đương nhiên là thật rồi! Nam Nam hiểu chuyện nghe lời như vậy, sao có thể làm mẹ không vui được chứ!” Triệu Mỹ Tuyết cười nói.
“Vậy me khóc nữa, nếu không Nam Nam cũng sẽ khóc theo!” Nam Nam vừa đưa tay lau nước mắt cho Triệu Mỹ Tuyết vừa chu môi nói.
“Được, mẹ không khóc!” Triệu Mỹ Tuyết xoa nước mắt ở khóe mắt, ngay sau đó đứng lên, nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu hơi mỉm cười, an ủi nói: “Cô Triệu cũng không cần quá kích động, không phải là Nam Nam …”
Nhưng mà Diệp Thu nói chưa nói xong thì Triệu Mỹ Tuyết tiến lên ôm chặt lấy Diệp Thu.
Diệp Thu chỉ cảm thấy mùi hương nước hoa quyến rũ xộc thẳng vào mũi, cả cơ thể mềm mại nóng bỏng dán chặt lên người mình.
Cảm giác đó nóng như lửa, khiến người ta không khỏi có ý nghĩ phạm tội. Diệp Thu ngẩn người. Có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng Triệu Mỹ Tuyết sẽ đột nhiên ôm lấy mình.
Ngửi được hương thơm đặc biệt chỉ có trên người những người phụ nữ thành thục. Cùng với cảm nhận cơ thể đầy đặn gợi cảm, mềm mại trong lòng khiến cho Diệp Thu khó có thể giữ được bình tĩnh.
Không thể không nói, Triệu Mỹ Tuyết đúng là một báu vật. Tuy cô ta từng kết hôn, cũng từng sinh con, nhưng bởi vì thế mà cô ta giống như một quả đào mật chín mọng thơm ngọt.
Trên người cô ta hoàn toàn mang dáng vẻ của một người phụ nữ thành thục và hoàn mỹ. Khí chất cao quý, dáng người đầy đặn gợi cảm, trước lồi sau vểnh.
Vòng eo con kiến kia còn càng hoàn mỹ hơn. Đây là hương vị mà không một cô gái tuổi hai mươi nào có thể có được.
Mặc dù bây giờ cô ta mặc đồ công sở, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dáng người gợi cảm và đường cong quyến rũ. Điều này làm cho bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô ta cũng đều không nhịn được mà muốn chinh phục!
Có điều trái tim Diệp Thu đã sớm thuộc về Lâm Thanh Nhã.
Cho nên cho dù Triệu Mỹ Tuyết ưu thú thế nào thì anh cũng không động lòng.
Diệp Thu sờ mũi, có hơi bất đắc đĩ cười hỏi: “Cô Triệu, cô sao vậy?”
“Diệp Thu, cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp tôi tìm Nam Nam về, tôi… Tôi thật sự không biết nên lấy gì để báo đáp anh, hẳn anh cũng biết là Nam Nam quan trọng với tôi thế nào, mà anh đã cứu con bé hai lần, thật sự cảm ơn anh!” Hai mắt Triệu Mỹ Tuyết đỏ bừng nhìn Diệp Thu, vô cùng biết ơn nói.
“Khụ khụ, đây chỉ là chuyện nhỏ với tôi thôi, không tốn sức lắm. Còn có… Cô có thể thả tôi ra trước hay không, Nam Nam còn đang nhìn đấy!”
Diệp Thu ho khan hai tiếng, có hơi xấu hổ nói.
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt nhỏ của Triệu Mỹ Tuyết lập tức đỏ bừng, cô ta vô cùng thẹn thùng, vội vàng thả Diệp Thu ra.
“Ba và mẹ ôm ấp hôn hít nhau, Nam Nam không nhìn trộm đâu!” Nhưng mà lúc này, Nam Nam giống như một cô bé hiểu chuyện, lấy tay che mắt lại, quay người sang chỗ khác.
Hành động của cô bé làm cho Triệu Mỹ Tuyết đã thẹn thùng lại càng thẹn thùng hơn, gương mặt nhỏ tinh xảo của cô đỏ đến mức sắp rỉ ra cả máu, trái tim đập thình thịch không ngừng, giống như có con nai con nhảy nhót trong đó.
Nói thật, Triệu Mỹ Tuyết đã trải qua vô số trường hợp, nhưng lần này lại là lần cô ta căng thẳng nhất! Có điều, dù sao Triệu Mỹ Tuyết cũng là một người đã chinh chiến nhiều năm trên thương trường. Khả năng điều chỉnh tâm lý vẫn rất mạnh.
Hít sâu một hơi, lấy lại vẻ bình tĩnh của mình.
Lúc này Triệu Mỹ Tuyết mới nhìn Diệp Thu, vẻ mặt xin lỗi nói: “Anh Diệp, thật sự là rất xin lỗi, vừa rồi là tôi thất lễ rồi!”
“Không có gì, chỉ là chuyện thường tình, tôi có thể hiểu được!”
Diệp Thu xua tay, tỏ vẻ không để ý ngay sau đó cười nói: “Nếu Nam Nam đã không sao thì hai mẹ con nói chuyện vui vẻ, tôi đi trước, không làm phiền nữa!” Nói xong, Diệp Thu muốn nhân cơ hội rời đi.
“Xin anh Diệp chờ một chút!” Triệu Mỹ Tuyết vội vàng gọi Diệp Thu.
“Hả? Còn chuyện gì sao?” Diệp Thu quay đầu, nghi ngờ hỏi.
“Anh chờ tôi một lát, tôi có món đồ cần đưa cho anh!” Triệu Mỹ Tuyết nói xong, vội vàng xoay người đi đến bàn làm việc của mình lấy một túi văn kiện đưa cho Diệp Thu, nói: “Anh Diệp mở cái này ra xem đi!”
Diệp Thu sửng sốt, nhận lấy túi văn kiện, mở túi lấy đồ bên trong ra.
Đây là một phần hợp đồng, nói đúng hơn thì là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần! Điều này làm cho Diệp Thu ngây người ra.
Mà đúng lúc này, anh nghe Triệu Mỹ Tuyết mỉm cười nói: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Công ty TNHH bách hóa Thiên Tuyết chúng tôi, trước kia đã chuẩn bị cho anh rồi! Lần trước anh cứu mạng Nam Nam trên đường tôi vẫn luôn không biết phải cảm ơn anh thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui trên thứ giá trị nhất của tôi chính là cổ phần của bách hóa Thiên Tuyết, cho nên tôi quyết định chuyển nhượng năm phần trăm cổ phần cho anh để cảm ơn ơn cứu mạng Nam Nam của anh!”