“Cút con mẹ cậu cho tôi, rác rưởi là rác rưởi, súc vật mà dám kiếm cớ với tôi!
Các người cứ chờ đó cho tôi, chờ thôi trở về, thế nào cũng phải lột da rút gân đám vô dụng các người!”
Tiêu Thần cực kỳ tức giận quát.
Dĩ nhiên ngay giờ phút này, vì Nam Nam bị người cứu đi nên anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Ngay lập tức, Tiêu Thần tức giận trực tiếp ngắt di động, hung hăng đập di động xuống đất vỡ nát.
Nhưng mà,
Điều này vẫn khó có thể giải trừ được mối hận trong lòng anh ta! Hai mắt Tiêu Thần trừng Diệp Thu, sắc mặt tối tăm và dữ tợn hỏi: “Diệp Thu, có phải anh phái người làm hay không?”
“Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi.
“Hừ, anh cho rằng cứu đứa con hoang kia đi thì tôi sẽ không làm gì được anh sao? Anh biết bên trong nhà xưởng này có bao nhiêu người mai phục không?
Anh cho rằng hôm nay chính mình có thể sống sót bước ra ngoài à? Đừng có mơ!”
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
“Tiêu Thần, anh có biết khuyết điểm lớn nhất của con người anh là gì không?”
Diệp Thu cười lạnh nói.
“Cái gì?” Sắc mặt Tiêu Thần tối tăm hỏi.
“Anh luôn nghĩ chính mình có thể khống chế toàn bộ cục diện, luôn cảm thấy mình nắm trong tay tất cả mọi thứ, nhưng lại liên tiếp bị mất mặt, buồn cười nhất chính là anh vẫn luôn không nhớ dai, đây mới là chính là điểm ngu ngốc nhất của anh!”
Vẻ mặt Diệp Thu khinh thường nói.
“A! Khốn khiếp, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám nhục nhã Tiêu Thần tôi như vậy! Diệp Thu, nếu hôm nay tôi không lột da rút gân anh thì tôi không phải người họ Tiêu!”
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời thét dài, cực kỳ tức giận quát.
Lúc này anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp hạ lệnh với những tay đấm cao cấp đang ẩn trốn trong góc: “Đừng đứng đó xem nữa, tất cả đều ra đây cho tôi!”
Tiêu Thần ra lệnh một tiếng.
Trong góc bí mật của nhà xưởng bắt đầu lần lượt xuất hiện những người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen ngắn tay! Vừa nhìn đã biết là những tên lực lưỡng đó có thân thủ không tầm thường, bước đi, nhịp chân mạnh mẽ, vững vàng đanh thép, tuyệt đối đã từng chịu sự huấn luyện chuyên nghiệp!
Thấy vậy, vẻ mặt Tiêu Thần hài lòng gật đầu, lập tức nói với Hàn Dương bên cạnh: “Bang chủ Hàn Dương, ông còn chờ cái gì?”
“Hiểu rồi!”
Hàn Dương cười đắc ý, trực tiếp huýt sáo một cái.
Ngay lập tức, hàng loạt thành viên tinh nhuệ của bang Liệt Hỏa cầm vũ khí trong tay, từ bên ngoài nhà xưởng xông vào giống như thủy triều, đông nghẹt, ít nhất cũng phải mấy trăm người.
Cũng may là nhà xưởng này đủ lớn, cũng đủ rộng, có thể chứa được nhiều người như vậy.
Trong lúc nhất thời, những thành viên tinh nhuệ đã vây quanh Diệp Thu chật như nêm cối.
Chỉ cần Hàn Dương ra lệnh một tiếng, chắc chắn bọn họ sẽ không chút do dự xông về phía Diệp Thu.
Nhìn tình hình của đối phương, Diệp Thu cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi: “Thế nào, tính lấy nhiều hiếp it à!”
“Ha ha, Diệp Thu, hôm nay tôi chính là lấy nhiều hiếp ít đấy! Bên này của chúng tôi, ít nhất cũng có năm trăm đến sáu trăm người, mà bên phía anh thì sao? Một mình anh sao? Chúng tôi nhiều người vậy, mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết anh! Tôi hỏi anh, bây giờ đã hết hy vọng chưa?
Hả? Ha ha ha!”
Vẻ mặt Tiêu Thần đắc ý, ngửa đầu cười to nói, trên mặt đầy rẫy sự kiêu ngạo và hả hê.
Bởi vì anh ta cho rằng, giờ phút này, Diệp Thu cũng không khác gì một người chết.
Dù nói thế nào, anh ta cũng không tin Diệp Thu có thể dùng sức mạnh của một người, một mình chống lại mấy trăm người bọn họ.
Huống chi những người này cũng không phải người thời.
Trong đó có tay đấm cao cấp của nhà họ Tiêu bọn họ chuyên môn bồi dưỡng.
Còn lại là thành viên tinh nhuệ của bang Liệt Hỏa.
Đều thật sự có thể lấy một chọi mười.
Chỉ dựa vào một người Diệp Thu, cho dù là mệt chết cũng chắc chắn không đánh lại! Cho nên giờ phút này, Tiêu Thần cảm thấy Diệp Thu chết chắc rồi! “Diệp Thu, cậu có sợ không, tôi hỏi cậu có sợ không? Đây là kết cục vì cậu đã đồng thời đắc tội với cả bang Liệt Hỏa và nhà họ Tiêu. Bị nhiều người vây quanh đánh như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng kích thích nhỉ! Ha ha ha!”
Hàn Dương cũng bày vẻ mặt hả hê rêu rao nói.
Nghe lời nói của hai người, Diệp Thu lắc đầu, vẻ mặt trêu tức nói: “Tuy rằng bình thường tôi thường xuyên hành động một mình, nhưng các người sẽ không thật sự cho rằng tôi chỉ có một người chứ?”
“Hả? Anh có ý gì!”
Tiêu Thần và Hàn Dương lập tức sửng sốt, đột nhiên không hiểu được ý của Diệp Thu.
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, thản nhiên nói: “Hôm nay tôi mặc bộ vest mà vợ tôi mua cho tôi nên không muốn làm bẩn, các người giúp tôi dọn dẹp đống rác rưởi này đi!”
Diệp Thu nói lời này như đang nói lầm bầm, hoặc cũng là đang nói với người khác.
Điều này khiến trên mặt của Tiêu Thần và Hàn Dương tràn ngập sự nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe “Vù vù vù!”
Mười cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, dừng xung quanh Diệp Thu.
Những người ngày đều mặc trang phục màu đen, trên đầu còn mang bịt mặt, từ đầu đến cuối không thể thấy rõ mặt họ.
Mà trong tay của một người trong số mười người che mặt đó còn mang theo một cái ghế dựa.
Sau khi đứng vững trên đất.
Anh ta vội cầm cái ghế trong tay ra phía sau Diệp Thu.
Diệp Thu xem cũng chẳng thèm nhìn mà trực tiếp ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Thần, còn có đám người Hàn Dương đều suýt nhìn đến choáng váng.
Tình huống gì đây?
Mười người che mặt này từ đâu tới?
Phải biết rằng, giờ phút này bên người Diệp Thu đã bị các thành viên tinh nhuệ của bang Liệt Hỏa vây chật như nêm cối, ngay cả chuột cũng không chui vào được.
Sao mười người sống to lớn kia lại có thể xuất hiện bên cạnh Diệp Thu như thế?
Điều này khiến cho Tiêu Thần và Hàn Dương hoàn toàn không hiểu được.
Diệp Thu nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tiêu Thần và Hàn Dương, khóe môi gọi lên một vẻ tươi cười đầy ẩn ý, thản nhiên nói: “Nói cho các người một tin xấu, các người đã bị người của tôi bao vây, từ bỏ chống cự, có lẽ còn có một con đường sống!”
Nghe lời Diệp Thu nói.
Đầu tiên Tiêu Thần sửng sốt, lập tức hung hăng lườm Diệp Thu một cái, vẻ mặt khinh thường, châm biếm nói: “Ha ha, ra vẻ cái gì chứ? Mười người của anh, cộng thêm anh là mười một người, còn muốn bao vây mấy trăm người chúng tôi sao? Sợ không phải anh đang làm trò cười chứ?”
“Đúng vậy! Diệp Thu, cậu không phải bị nhiều người của chúng tôi dọa đến ngu chứ? Bắt đầu nói nhảm rồi, thật buồn cười, ha ha ha!”
Hàn Dương cũng cười lớn, châm chọc nói.
Diệp Thu lắc đầu cười mà không nói gì.
“Được rồi, nói lời vô nghĩa với thứ không biết sống chết là gì thế này cũng chẳng có gì hay, đánh tàn phế trước rồi nói sau!”
Vẻ mặt Tiêu Thần khinh thường liếc Diệp Thu một cái.
Lập tức, anh ta vẫy tay một cái với năm mươi tay đấm cao cấp phía sau, hạ lệnh nói: “Xông lên cho tôi, không cần nương tay, đánh chết!”
“Rõ!”
Sau khi tay đấm cao cấp nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Thần, không nói thêm lời nào, trực tiếp xông về phía Diệp Thu.
Đương nhiên Hàn Dương cũng không nhàn rỗi, trực tiếp hạ lệnh cho các thành viên của bang Liệt Hỏa: “Ra tay hết cho tôi!”
Hàn Dương ra lệnh một tiếng, mấy trăm thành viên bang Liệt Hỏa cũng đều xông lên, lao về phía Diệp Thu.
Nếu người thường nhìn thấy trận đấu này, chắc chắn đã sớm bị dọa tè ra quần.
Nhưng mà Diệp Thu lại như người không có việc gì, tự mình châm một điếu thuốc, ngậm vào miệng, thản nhiên nói: “Đánh nhanh thắng nhanh!”
Lời nói vừa dứt, mười tên che mặt lập tức biến thành mười cái bóng đen, xông về phía tay đấm cao cấp và các thành viên bang Liệt Hỏa, chủ động nghênh đón.