Chỉ thấy trên hành lang ngoài cửa phòng nghỉ cách đó không xa.
Diệp Thu đang đứng ở nơi đó.
Mà vẻ mặt Murphy Los tươi cười đứng bên cạnh anh, hình như đang nói gì đó.
Về phần một đám hoạ sĩ như Ngu Hồng Xương lại vây quanh bên cạnh, trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Thu.
Dường như Diệp Thu mới là tiêu điểm của hiện trường.
Tình huống này trực tiếp khiến Ngu Tử Diệp, Triệu Thư Đình còn có Lâm Thanh Nhã nhìn đến ngây người.
Diệp Thu có thân phận gì?
Chỉ là một người đến ở rể tại nhà họ Lâm mà thôi, nói trắng ra chính là một kẻ ăn bám được bao nuôi.
Còn Murphy Los thì sao?
Chính là đại sư hội họa cấp Thế Giới.
Thân phận của Ngu Hồng Xương cũng không kém, cũng là đại sư nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Về phần những hoạ sĩ khác, cũng đều có thân phận và địa vị nhất định ở Giang Châu.
Có thể nói như vậy.
Trong người này, chọn đại thân phận của một người thôi đã đủ muốn áp đảo Diệp Thu.
Thế nhưng thái độ bây giờ bọn họ đối đãi với Diệp Thu.
Thật giống như thân phận của Diệp Thu còn ở trên bọn họ vậy.
Bọn họ vẫn phải đi nịnh nọt lấy lòng Diệp Thu, lấy Diệp Thu làm trung tâm.
Điều này khiến trên mặt ba người Ngu Tử Diệp hiện đầy vẻ khó có thể tin được.
Nhất là Ngu Tử Diệp và Triệu Thư Đình.
Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều đầy nghi ngờ.
"Tiểu Ngu, ba của cháu, còn có đại sư Murphy Los quen biết tên vô dụng Diệp Thu kia từ khi nào thế?" Triệu Thư Đình nhìn Ngu Tử Diệp, không hiểu hỏi.
"Tôi... Tôi không biết!" Vẻ mặt Ngu Tử Diệp mờ mịt lắc đầu, lập tức cắn răng nói: "Không được, tôi phải đi hỏi một chút!"
Nói xong, Ngu Tử Diệp trực tiếp đi tới chỗ của Diệp Thu.
Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đi theo ở đằng sau.
Khí thế của ba người hung hăng đi đến trước mặt Diệp Thu.
Đầu tiên là mặt mũi Ngu Tử Diệp đầy khinh thường trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó lập tức nhìn Ngu Hồng Xương không hiểu hỏi: "Ba, tại sao ba..." Nhưng mà Ngu Tử Diệp vẫn chưa nói xong câu là Ngu Hồng Xương đã trực tiếp quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Ngu Tử Diệp tức giận quát lớn: "Thằng con bất hiếu, còn không mau quỳ xuống cho tao!"
Lời này vừa nói ra, cả người Ngu Tử Diệp đều sững sờ, đầu óc mơ hồ.
"Ba, con..." Ngu Tử Diệp vừa mới chuẩn bị hỏi một câu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta đâu nghĩ đến Ngu Hồng Xương đã trực tiếp đi đến trước mặt tát Ngu Tử Diệp một cú.
Chỉ nghe một tiếng "Bốp!" thanh thúy vang lên.
Nửa bên mặt của Ngu Tử Diệp bị đánh sưng phồng lên, bên trên hiện một dấu bàn tay đỏ hồng.
Bởi vậy có thể thấy được, một tát này của Ngu Hồng Xương dùng sức cỡ nào, ông ta không có chút lưu tình nào! Mà Ngu Tử Diệp cũng bị đánh cho ngu người ngay tại chỗ.
"Quỳ xuống!" Ngu Hồng Xương lạnh giọng quát lớn.
Ngu Tử Diệp không còn dám phản bác, anh ta vội vàng thành thật quỳ trên mặt đất.
"Mau xin lỗi cậu Diệp cho tao!" Ngu Hồng Xương lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói ra không chỉ có Ngu Tử Diệp ngây ngẩn cả người.
Trong đầu của Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã cũng toàn là dấu chấm hỏi.
Tình huống gì thế này?
Những người khác không hiểu rõ Diệp Thu, hai mẹ con cô còn có thể không hiểu rỗ về Diệp Thu à.
Đường đường là đại sư Ngu Hồng Xương, làm sao bây giờ lại muốn để con trai mình quỳ xuống xin lỗi Diệp Thu được?
"Đại sư Ngu, có phải có hiểu lầm gì đó không?" Triệu Thư Đình vội vàng tiến lên dò hỏi.
Dù sao Ngu Tử Diệp là do bà ta mời đến đả kích Diệp Thu, bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn mà mặc kệ.
"Việc này không liên quan gì tới bà, xin bà đừng xen vào việc của người khác!" Ngu Hồng Xương lườm Triệu Thư Đình một cái, tức giận nói.
Dù sao nhà họ Lâm cũng có lực ảnh hưởng nhất định ở mảnh đất Giang Bắc thuộc thành phố Giang Châu.
Lấy thân phận và địa vị của ông ta ở Hoa Hạ, hoàn toàn có thể không cần để vào mắt.
Tất nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho.
Triệu Thư Đình bị Ngu Hồng Xương nói một câu như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng bà ta cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì.
Bởi vì bà ta hiểu rõ sức nặng của nhà họ Lâm.
Lấy trọng lượng ở Giang Bắc ra còn có thể nói chuyện, ra khỏi Giang Bắc, vậy coi như thật là chẳng bằng một cú xì hơi của một con chó.
Cho nên bà ta chỉ có thể lựa chọn nén giận.
"Bốp!" Mà đúng lúc này, Ngu Hồng Xương trở tay tát thêm một cú, ông ta dùng sức đánh vào đầu Ngu Tử Diệp nổi giận nói: "Cái tên bất hiếu kia, mày có biết thân phận của cậu Diệp là gì không? Mày lại dám nói chuyện với cậu Diệp như thế, mày thật sự muốn chết à, mày mau tranh thủ thời gian xin lỗi cậu Diệp đi!"
"Ba, bảo bảo con xin lỗi cũng được, nhưng cuối cùng thì Diệp Thu có thân phận gì?" Mặt mũi Ngu Tử Diệp đầy ấm ức hỏi.
Ngu Hồng Xương hung hăng trợn mắt nhìn Ngu Tử Diệp một cái, lạnh giọng nói: "Mày hỏi cậu Diệp có thân phận gì à? Cậu Diệp là… của đại sư Murphy Los..."
"Khụ khụ!"
Diệp Thu vội vàng ho hai tiếng cắt đứt lời nói của Ngu Hồng Xương.
Nếu nói thêm gì nữa, không phải là anh sẽ bị bại lộ hay sao?
Ngu Hồng Xương cũng là một người thông minh, tất nhiên ông ta đã lập tức hiểu ý của Diệp Thu, vội vàng thắng xe lại.
"Ba, Diệp Thu là gì của đại sư Murphy Los thế?" Ngu Tử Diệp tỏ vẻ tò mò nhìn Ngu Hồng Xương hỏi.
Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã cùng nhau trơ mắt nhìn Ngu Hồng Xương.
"Khụ khụ!"
Ngu Hồng Xương ho khan hai lần, tròng mắt chuyển động qua lại, vội vàng giải thích nói: "Cậu Diệp chính là hoạ sĩ trẻ mà đại sư Murphy Los vô cùng thưởng thức, nhất là các tác phẩm của cậu Diệp đã nhận được đánh giá cao của đại sư Murphy Los. Thậm chí ngay cả trình độ chú Capucci của con cũng không sánh nổi với cậu Diệp, hiện tại con đã rõ chưa?"
Lời này vừa nói ra, Ngu Tử Diệp và Triệu Thư Đình đều giật mình tại chỗ.
Vậy mà Diệp Thu cũng là một hoạ sĩ! Vả lại trình độ của anh còn giỏi hơn so với đệ tử Capucci của đại sư Murphy Los, còn chiếm được đánh giá cao từ đại sư Murphy Los! Đây triệt để lật đổ nhận biết của bọn họ đối với Diệp Thu.
Phải biết, trước khi tiến vào triển lãm tranh.
Hai người bọn họ còn đang trào phúng Diệp Thu là đồ nhà quê, còn nói Diệp Thu không hiểu nghệ thuật, vốn không xem hiểu các tác phẩm ở đây.
Nhưng cuối cùng đồ nhà quê không hiểu nghệ thuật, thật ra là hai người bọn họ! Nghĩ đến đây, sắc mặt của Ngu Tử Diệp và Triệu Thư Đình lập tức đỏ lên, bọn họ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Những lời vừa rồi bọn họ trào phúng Diệp Thu, hiện tại như những bàn tay vô hình hung hăng vả bôm bốp lên mặt của bọn họ.
Khiến Triệu Thư Đình rất không hiểu là không phải Diệp Thu là một đồ nhà quê đi ra từ nông thôn sao?
Khi nào thì anh trở thành hoạ sĩ rồi?
Làm sao cho tới bây giờ cũng không nghe Lâm Thanh Nhã nói qua?
Chuyện này khiến trong lúc nhất thời bà ta nghĩ mãi mà không rõ.
Mà so với Triệu Thư Đình.
Lâm Thanh Nhã được chứng kiến kỹ thuật vẽ tranh của Diệp Thu, đích thật là rất không tệ.
Nhưng có thể được thần tượng của mình là đại sư Murphy Los đánh giá cao.
Quả thực khiến cho cô tương đối khiếp sợ.
"Nên nói tao đều đã nói cả, thằng con bất hiếu này, nhanh xin lỗi cậu Diệp đi, nếu không, tao định sẽ không tha cho mày!"
Ngu Hồng Xương trừng mắt nhìn Ngu Tử Diệp, lạnh giọng nói ra.
Việc đã đến nước này, Ngu Tử Diệp cũng biết lần này mình đã đá trúng tấm sắt rồi.
Ngay cả chỗ dựa lớn nhất của anh ta, cũng chính là ba anh ta - Ngu Hồng Xương, đã đứng ở bên phía Diệp Thu.
Ở tình huống này, nếu cứ chống đối với Diệp Thu, vậy hiển nhiên là một hành vi hết sức không có lý trí.
Không có cách nào.
Ngu Tử Diệp chỉ có thể cắn răng nhìn Diệp Thu bị ép nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, cậu Diệp, trước đó là tôi đã mạo phạm, kinh mong anh người lớn không chấp người nhỏ, đừng chấp nhặt với tôi!"