Giang Thi Kỳ cũng có chút sửng sốt, sau đó cô ấy nhanh chóng bước tới trước mặt Lưu Tuệ, cười nói: "Này, đừng nhìn nữa, người ta sẽ không biến mất ngay đâu. Cậu thích anh rể tớ đến vậy sao, sao mà cứ nhìn anh ấy mãi thế?”
Lưu Tuệ nghe thấy thế thì đột nhiên đỏ mặt, cô ta ngượng thùng nhìn Giang Thi Kỳ rồi nói: "Không có, tớ không hề nhìn..."
"Cậu còn dám nói mình không nhìn? Ánh mắt của cậu cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy vậy.” Giang Thi Kỳ cười nói.
Mặt Lưu Tuệ đột nhiên đỏ lên, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thi Kỳ, anh rể của cậu là người như thế nào?"
"Sao vậy, cậu thích anh ấy sao?" Giang Thi Kỳ nói đùa.
“Tớ không có, cậu đừng có nói linh tinh.” Lưu Tuệ xấu hổ nói.
“Tớ đâu có nói linh tinh? Lưu Tuệ, hai chúng ta là bạn thân từ cấp một đến cấp ba. Chẳng lẽ tớ lại không hiểu suy nghĩ của cậu sao? Vừa rồi cậu nhìn anh ấy chăm chú như vậy, nếu không có tớ thì cậu định tấn công anh ấy rồi đúng không?” Giang Thi Kỳ nhìn Lưu Tuệ với ánh mắt ghen ghét, cô ấy cũng không biết mình bị làm sao. Khi cô ấy thấy Lưu Tuệ nhìn Diệp Thu với ánh mắt ngưỡng mộ đó thì trái tim cô ấy không ngừng đau đớn.
Chẳng lẽ cô ấy lại thích anh rể của mình sao? Không, không, điều này không thể xảy ra được. Giang Thi Kỳ cảm thấy vô cùng sửng sốt với suy nghĩ trong lòng mình nhưng cô ấy đã nhanh chóng gạt suy nghĩ này sang một bên.
"Thi Kỳ, cậu đừng nói như vậy, tớ làm sao có thể là loại người như thế chứ, huống chi anh rể của cậu đã kết hôn rồi!" Mặt Lưu Tuệ đỏ như trái táo, xua tay nhanh chóng giải thích.
"Cậu biết rõ thế là tốt, Lưu Tuệ, chúng ta là bạn tốt, nhưng Diệp Thu lại là anh rể của tớ. Tình cảm của anh ấy và chị gái tớ rất tốt, tớ hi vọng cậu sẽ không làm ra những điều trái với luân thường đạo lí. Nếu không tớ nhất định sẽ giận cậu.” Giang Thi Kì chu cái miệng nhỏ nhắn và tức giận nói.
"Được rồi, được rồi, tớ biết mà." Lưu Tuệ vội vàng gật đầu, sau đó cô ta đảo mắt nhìn Giang Thi Kỳ nói: "Sau này lúc nào cậu rảnh cậu có thể kể về anh rể cậu cho tớ nghe không? Tớ không có ý gì đâu, tớ chỉ ngưỡng mộ anh ấy mà thôi."
"Được, nhưng cậu nhất định không được đi gặp riêng anh ấy." Giang Thi Kỳ nghiêm mặt nói.
"Được thôi, tớ hứa với cậu." Lưu Tuệ nhanh chóng hứa hẹn.
Thấy Lưu Tuệ chắc chắn như vậy thì nội tâm Giang Thi Kỳ mới thả lỏng một chút. Đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô ấy lại lo lắng chuyện Lưu Tuệ sẽ thích Diệp Thu cơ chứ? Chẳng lẽ là do cô ấy thích Diệp Thu sao? Không, không thể, có lẽ là do cô ấy đang lo lắng cho chị họ của mình mà thôi. Dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không thể thích Diệp Thu được, đó là anh rể của cô ấy cơ mà...
Khi trở về Hãn Hải Lam Thành, Diệp Thu vội vàng mặc tạp dề vào và bắt đầu nấu ăn. May mắn thay, trước khi Lâm Thanh Nhã trở về thì anh đã dọn dẹp xong hết rồi. Nhìn thấy sự hài lòng trong mắt Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong sân nhà họ Tiêu ở Giang Bắc, ở góc Đông Bắc của biệt thự, Tiêu Thần ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách với vẻ mặt ảm đạm, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Đã nhiều ngày trôi qua, vết sưng trên khuôn mặt anh ta vẫn chưa giảm bớt. Chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến anh ta đau đớn vô cùng. Sự oán hận của anh ta với Diệp Thu cũng ngày càng cao. Anh ta hận không thể lột da rút gân Diệp Thu, trong lòng anh ta lúc này chỉ có sự hận thù.
Đúng lúc này, cửa biệt thự được mở ra. Một người thanh niên mặc áo vest đen nhanh chóng bước vào và đi đến trước mặt Tiêu Thần, cung kính nói: "Cậu chủ."
"Có phát hiện gì không?” Tiêu Thần hỏi với một vẻ mặt lạnh lùng.
"Tôi đã phát hiện ra, người tấn công cậu đêm đó tên là Diệp Thu, là con rể nhà họ Lâm." Người thanh niên nói nhanh.
"Con rể nhà họ Lâm ư?" Tiêu Thần sửng sốt hỏi.
"Không sai, theo thông tin của tôi, trước khi vào nhà họ Lâm, Diệp Thu chỉ là một cậu bé nghèo không hơn không kém, anh ta xuất thân từ nông thôn, ba mẹ đều mất rồi. Anh ta cũng không có gì ở Giang Châu cả, anh ta làm rể nhà họ Lâm nhưng không được nhà họ Lâm hoan nghênh cho lắm mà bị tẩy chay khắp nơi, hiện tại đang sống dựa dẫm vào phụ nữ.” Người thanh niên gật đầu, cung kính đáp.
“Ôi, tôi cứ tưởng là nhân vật tầm cỡ thế nào, hoá ra là anh ta. Thảo nào anh ta có thể câu kết với Triệu Mỹ Tuyết, hoá ra cùng là một đám phế vật với nhau, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi độc ác." Tiêu Thần cười khinh bỉ nói.
“Cậu chủ, cậu có muốn báo chuyện này cho ông chủ biết không? Nếu cậu đánh anh ta thì cũng đồng nghĩa với việc cậu làm tổn hại đến nhà họ Tiêu. Nếu để ông chủ trực tiếp phái người tới đánh anh ta, cho dù nhà họ Lâm có biết cũng sẽ không dám làm gì.” Người thanh niên áo đen nhìn Tiêu Thần và ngập ngừng hỏi.
"Không, vốn dĩ tôi tưởng anh ta có lai lịch như thế nào, định trực tiếp dùng thế lực của nhà họ Tiêu để giết anh ta, nhưng vì anh ta chỉ là một tên phế vật nên tôi sẽ không cần dùng thế lực nhà họ Tiêu nữa. Giết gà cần gì phải dùng đến dao mổ trâu cơ chứ, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là làm trò cười cho người khác rồi.” Tiêu Thần xua tay và khinh thường nói.
"Vậy ý của cậu chủ là?” Người thanh niên thắc mắc.
"Tôi muốn chơi đùa với anh ta một chút, anh ta dám động đến người phụ nữ của tôi, không những thế còn làm tôi bị thương, tôi nhất định sẽ cho anh ta phải hối hận khi đến thế giới này!" Tiêu Thần giễu cợt nói.
"Vâng, cậu chủ, tôi sẽ đi thu xếp." Người thanh niên vội vàng gật đầu, sau đó dường như có suy nghĩ đột nhiên nảy ra, anh ta nhìn Tiêu Thần nói: "Đúng rồi cậu chủ, bang Liệt Hoả cũng có thù oán với Diệp Thu, bọn họ nói rằng nếu chúng ta có thể giải quyết được Diệp Thu thì bọn họ nhất định sẽ phục tùng và trợ giúp nhà họ Tiêu.”
"Ồ, còn có chuyện như vậy sao?” Tiêu Thần suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Mau đi giúp tôi liên hệ với Hàn Thần, tôi muốn gặp anh ta để bàn kế hoạch tiêu diệt Diệp Thu.”
"Vâng, tôi sẽ liên lạc với anh ta ngay bây giờ!" Người thanh niên gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra ngoài biệt thự.
Nhìn bóng lưng người thanh niên rời đi, trong mắt Tiêu Thần hiện lên một tia hung ác, anh ta lẩm bẩm nói: “Diệp Thu ơi Diệp Thu, anh cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi, anh cứ nghĩ mình ở nhà họ Lâm thì có thể thách thức được tôi sao? Tôi nhất định phải cho anh sống không bằng chết, tôi nghe nói vợ anh rất xinh đẹp, đến khi anh chết rồi thì vợ của anh cũng sẽ là của tôi, đây chính là kết cục của anh.”