"Tôi không tin! Nếu không ý có đó thì tại sao hằng ngày anh lại thường nấu những món ăn rất bình thường, nhưng món canh hôm nay lại rất ngon như vậy!"
Lâm Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi.
"Cái này..."
Diệp Thu suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng giải thích: "Vợ à, để anh giải thích cho em hiểu. Thật ra, sở dĩ trước đây anh nấu cơm cho em như thế, là bởi vì anh vẫn đang mò mẫm xem khẩu vị của em. Anh không biết em thích ăn theo kiểu gì, cho nên chỉ có thể nấu theo tiêu chuẩn bình thường nhất. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, sau khi đã quan sát anh thấy khẩu vị của em so với anh nghĩ không khác nhiều lắm, cho nên đã bắt đầu từ từ điều chỉnh từ từ! "
"Thực sự như vậy sao?"
Lâm Thanh Nhã nheo mắt, nghi ngờ hỏi.
"Sự thật đúng là như thế, sau này đồ ăn anh nấu cho em nhất định sẽ càng ngày càng ngon hơn, em muốn ăn món gì anh đều có thể đáp ứng được!"
Diệp Thu vội vàng đảm bảo nói.
"Vậy còn tạm chấp nhận được!"
Lâm Thanh Nhã hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu hỏi: "Đúng rồi, sao kỹ thuật nấu nướng anh lại lợi hại như thế?"
“Trước đây anh vốn định làm đầu bếp, cho nên mới sang châu Âu học một thời gian, hơn nữa chắc là bản thân anh tương đối có năng khiếu về lĩnh vực này, cũng không để ý lắm mà liền có được tài nấu nướng như bây giờ!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười giải thích.
"Không để ý..." Lâm Thanh Hiên cũng có chút xấu hổ.
Cô đột nhiên phát hiện ra năng lực của Diệp Thu thật sự không hề tầm thường chút nào.
Học hội họa có thể vượt qua được đại sư Mạc Phỉ Lạc.
Học nấu ăn, thậm chí đầu bếp ba sao Michelin là Hàn Tần cũng không phải đối thủ của anh.
Hơn nữa nói về việc đàm phán hợp đồng cũng là một người vô cùng có năng lực.
Dù việc đàm phán hợp đồng có khó khăn đến đâu thì anh cũng có thể giành được nó.
Đây quả thực là một nhân tài toàn diện! Thực lòng mà nói, ở rể tại nhà họ Lâm thật có chút lãng phí tài năng của anh.
Nếu không thì bằng chừng này bản lĩnh, Diệp Thu chỉ cần tùy tiện làm gì đấy chắc chắn cũng sẽ không cần lo chỗ ăn chỗ ở gì cả, thậm chí còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nghĩ tới đây.
Lâm Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, anh hãy nói thật với tôi, ở rể tại nhà họ Lâm làm anh rất tủi thân đúng không?"
"Sao lại phải tủi thân chứ?"
Diệp Thu cười hỏi.
"Anh thật ra hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mình mà làm những chuyện lớn, nhưng bây giờ lại phải mang tiếng xấu là một người ăn bám, hơn nữa còn bị nhà họ Lâm xem thường và làm nhục, chẳng lẽ anh không thấy tủi thân sao?"
Lâm Thanh Nhã không hiểu được hỏi.
"Không đâu, chỉ cần anh có thể ở bên em, anh không quan tâm đến những chuyện khác!"
Diệp Thu lắc đầu cười, nhẹ giọng nói.
Nghe thấy thế.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lâm Thanh Nhã cũng lộ ra một chút ửng đỏ.
Nhưng cô kiềm chế rất tốt, chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng ban đầu, lạnh giọng nói: "Bớt nói những lời ngon tiếng ngọt này với tôi đi, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Nếu một ngày nào đó, anh không thích tôi nữa, anh nhất định sẽ hối hận khi bước vào gia tộc họ Lâm để ở rể!"
"Dù người khác có thay đổi thế nào, trái tim anh dành cho em cũng sẽ không bao giờ thay đổi!"
Diệp Thu nói một cách nghiêm túc.
"Thôi đi, tôi không tin!"
Lâm Thanh Nhã liếc Diệp Thu một cái.
“Vậy thì em hãy cứ chờ xem, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy. Cả đời này có đủ không? Nếu không đủ thì kiếp sau, kiếp sau nữa… ”. Diệp Thu cười nói.
"Không muốn nói chuyện với anh nữa đâu!"
Lâm Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thu một cái, sau đó nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Mà nhịp tim của cô lúc này thật ra đang bắt đầu tăng tốc, đập rất nhanh.
Cô sợ nếu tiếp tục nói thêm lời nào nữa thì khuôn mặt đỏ bừng của mình sẽ bị lộ tẩy.
Mặc dù Lâm Thanh Nhã không muốn thừa nhận điều đó.
Nhưng những lời Diệp Thu nói, đã bắt đầu ảnh hưởng đến tâm tình của cô...
Hiệp hội võ thuật Giang Châu.
Nơi này chính là một tổ chức võ thuật do chính phủ thành lập.
Từ chủ tịch hiệp hội cho đến các thành viên bên dưới, đều là những cao thủ võ thuật trong giới võ thuật ở Giang Châu.
Chủ tịch hiệp hội cùng toàn thể hội viên đều có mặt đông đủ.
Tại phòng họp chung của Hiệp hội võ thuật Giang Châu.
Giờ phút này, trên bàn hội nghị gần như chật cứng người.
Mạc Côn, chủ nhân của Quyền Quán Thương Ứng cũng nằm trong số đó.
Được xem như một cao thủ võ thuật nổi tiếng ở Giang Bắc.
Ông cũng là người quản lý điều hành của Hiệp hội võ thuật Giang Châu.
Dù có thiếu ai đi nữa cũng không thể thiếu ông ta.
Ngoại trừ Mạc Côn.
Đàn em của ông ta là Trịnh Luân, võ sư Quyền Anh Triệu Hách, Đàm Nhất Trác, v.v...
Nói tóm lại, tất cả các cao thủ võ thuật trong ngày quyết đấu giữa Diệp Thu và Mạc Côn cơ bản đều có mặt ở đây.
Bao gồm cả đại sư Thích Ngôn, cùng đạo trưởng Hướng Hư của phái Võ Đang.
Mặc dù hai người bọn họ không phải là người Giang Châu.
Nhưng vừa vặn đang ở tại Giang Châu, nên cũng được mời tới.
Dù thế nào thì.
Thiếu Lâm và Võ Đang cũng là những môn phái nổi tiếng trong giới võ thuật Trung Hoa.
Nên cần phải nể mặt.
Người ngồi trên ghế lãnh đạo là một ông già đang mặc bộ đồ Thái Cực Quyền màu trắng.
Đó cũng là chủ tịch hiệp hội, Hà Điền! Người này là người kế thừa của Thái cực quyền thời nhà Trần.
Mặc dù ông ta đã gần sáu mươi tuổi, tóc và râu của ông ta cơ bản đều đã bạc trắng.
Một tay Thái Cực Quyền, nhưng cũng là một người lão luyện xuất quỷ nhập thần, cực kỳ có tính sát thương!Võ công thâm chí còn giỏi hơn cả đại sư Thích Ngôn và đạo trưởng Hướng Hư.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Nếu không, cũng không thể nào trở thành chủ tịch của Hiệp hội Võ Thuật Giang Châu được!
"Mọi người đều đến đông đủ rồi chứ?"
Hà Điền nhìn các võ sư đang có mặt, mỉm cười hỏi.
"Đều đã tới đông đủ!"
Mọi người đều gật đầu.
"Được rồi, vậy hãy tổng kết những chuyện đã xảy ra trong giới võ thuật Giang Châu tháng này đi!"
Hà Điền gật đầu một cái, sau đó trực tiếp nhìn về phía Mạc Côn, cười nói: "Quán chủ Mạc, tôi nghe nói vừa rồi trong võ quán của anh xảy ra một trận quyết đấu, kết quả lại bị Karate đánh thua tan nát, đem lại một trận ầm ỉ huyên náo!".
"Thật xấu hổ, xấu hổ, là chúng tôi đã làm mất mặt võ thuật Trung Hoa!"
Mạc Côn ngượng ngùng cười, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên nói.
"Không sao đâu. Tôi nghe nói không phải có một thanh niên đeo khẩu trang đã ra tay, nghiêm khắc dạy dỗ võ sư karate đã khiêu khích các ông rồi đó rồi sao. Lại nghe bảo người thanh niên đó chính là đối thủ quyết đấu của anh, có phải anh quen với anh ta không? Sao không giới thiệu cậu ấy vào Hiệp hội võ thuật của chúng ta, hiệp hội của chúng ta hiện đang cần những nhân tài như vậy! "
Hà Điền khoát tay một cái, cười nhạt nói.
Ông ta không muốn bắt Mạc Côn phải chịu trách nhiệm, chẳng qua chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú với người thanh niên đeo khẩu trang kia thôi.
"Chuyện này... Thật ra tôi cũng không biết rõ cậu ấy, đây chỉ là hiểu lầm. Hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết xong, hơn nữa cậu ấy cũng không muốn tôi quấy rầy mình, cho nên tôi cũng không nhắc tới chuyện này!"
Mạc Côn cười mỉa nói.
Ông ta không dám mời Diệp Thu vào Hiệp hội võ thuật đâu.
Nếu không khi Diệp Thu mà đã khó chịu, thế nào cũng sẽ tính sổ với ông ta.
"Hóa ra là như thế, thật đúng là đáng tiếc!"
Hà Điền có chút thất vọng gật đầu, sau đó vừa định tiếp tục mở miệng.
Mà đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên người ta đá mở từ bên ngoài.
Ngay sau đó.
Một vài người đàn ông mặc đồng phục Karate, trên trán thắt cờ Nhật Bản lao vào phòng họp...