Sắc mặt của Vương Hàng thay đổi liên tục, trong lúc nhất thời bị Hàn Tiêu Tiêu phản bác đến nỗi á khẩu không trả lời được.
"Hàn Tiêu Tiêu, cô đủ rồi, cứ cho là một chút tình cảm bạn bè cũng không có đi, thì dù sao chúng ta cũng đều là người trưởng thành rồi, có đùa giỡn hay không, chẳng lẽ cô còn không phân biệt được sao? Nếu đổi là cô thua thì cô sẽ làm điều đó sao? Phần thưởng đánh cược chẳng qua chỉ là dùng để giải trí mà thôi, thế mà cô vẫn có thể nghiêm túc được cơ đấy, thật là khôi hài!"
Trương Giai Kỳ rất không biết xấu hổ trợn mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu một cái, sau đó nhìn về phía Vương Hàng, nói: "Cục cưng, chúng ta đi thôi, đừng tranh cãi cùng con đàn bà điên khùng này nữa".
"Đúng vậy, cùng cái loại so đo từng tí, bụng dạ nhỏ nhen này nói chuyện thật sự quá mệt mỏi, đừng lãng phí nước miếng thì hơn!".
Vương Hàng bĩu môi, mặt đầy khinh bỉ nói.
Ngay sau đó hai người bọn họ định rời khỏi đây.
"Các người!"
Hàn Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, tức giận giậm chân tại chỗ.
Cô thật sự là không nghĩ tới.
Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ lại có thể không biết xấu hổ đến trình độ này.
Muốn so tài cũng là bọn họ yêu cầu.
Phần thưởng đặt cược cũng là bọn họ nói ra.
Quay đầu một cái, bọn họ lại chơi xấu khi thua cuộc.
Còn trách cô bụng dạ nhỏ nhen, tính toán chi li cơ đấy.
Có một chút liêm sỉ nào không vậy!
Trong lúc nhất thời.
Thân thể nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu bắt đầu run rẩy, tức không nói thành lời.
Mắt thấy Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ muốn rời khỏi trường bắn.
"Quả nhiên, thứ rác rưởi chính là rác rưởi, cái bộ dạng quỵt nợ thật đúng là đem cảnh giới của việc không biết xấu hổ lên đến trình độ cao nhất nhỉ!"
Nhưng ngay tại lúc này, một giọng điệu tràn đầy sự châm chọc vang lên trong sân.
Mà người nói lời này, chính là Diệp Thu từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh Hàn Tiêu Tiêu không lên tiếng.
Nghe những lời này.
Cả người sắp đi ra khỏi cửa trường bắn của Trương Giai Kỳ run lên bần bật, nhất thời cứng đờ tại chỗ.
Ngay sau đó cô ta nhanh chóng quay người lại, hai mắt trợn lên nhìn thẳng về phía Diệp Thu, cắn răng, lạnh giọng hỏi: "Anh nói ai là thứ rác rưởi?"
"Ai đổi ý chơi xấu thì tôi chính là nói người đó đấy!"
Diệp Thu mặt đầy bỡn cợt nói.
"Có gan thì lặp lại lần nữa cho tôi!
Trương Giai Kỳ hung hăng nhìn Diệp Thu, tức giận nói.
"Không bằng một đống rác!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy hài hước hỏi: "Sao thế? Hình như cô rất không đồng tình thì phải? Đừng quên, lời này là chính cô nói ra đấy, một khi đã chấp nhận lời thách đấu thì không được đổi ý, nếu ai đổi ý thì còn không bằng một đống rác rưởi, chẳng lẽ nhanh như vậy cô đã quên rồi sao. Thứ rác rưởi kia!"
"Ha ha!"
Hàn Tiêu Tiêu ở một bên nhất thời không nhịn được bật cười lên.
Vừa rồi cô cũng bị kích động quá mức, không nghĩ tới cái này.
Bây giờ nhìn lại, ban đầu Trương Giai Kỳ tự đào hố, hóa ra lại là tự đào cho mình.
Cái này gọi là, lấy đá đập chân mình.
Tâm trạng của Hàn Tiêu Tiêu nhất thời trở nên khá hơn không ít, trong lòng nghe vậy cực kì dễ chịu!
Tuy nhiên.
Nghe thấy tiếng cười của Hàn Tiêu Tiêu.
Vào trong tai Trương Giai Kỳ, trở thành thứ âm thanh giễu cợt đáng ghét nhất thế giới này.
Nhất thời.
Cả người Trương Giai Kỳ cũng phát nổ, hai mắt như phun lửa, trợn mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, cả giận nói: "Hàn Tiêu Tiêu, đây chính là bạn trai cô tìm đây sao? Tư chất gì thế này! Không phải là một tên đến từ nông thôn đấy chứ? Mồm miệng thật sự quá thối!"
"Tới từ nông thôn thì thế nào? Cô cảm thấy mình rất hơn người phải không? Tôi thấy tư chất của anh ấy so với cô còn hơn gấp trăm lần đấy!"
Hàn Tiêu Tiêu liếc Trương Giai Kỳ một cái, cười lạnh nói
"Tiêu Tiêu, cô sao có thể so sánh tư chất của tôi với một thứ rác rưởi như vậy chứ? Hai chữ tư chất dùng trên người cô ta, thật đúng là sỉ nhục hai chữ này mà!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, mặt đầy ý vị nói.
Nghe thế.
Hàn Tiêu Tiêu cũng không nhịn được lắc đầu cười một tiếng.
Lời nói Diệp Thu thật sự quá sắc bén, từng câu từng chữ đâm thẳng vào điểm yếu của Trương Giai Kỳ.
Nghĩ được những lời như thế, đổi lại thành cô thật sự cũng không nói ra được.
Quả nhiên, có một vài lời thật sự rất đúng.
Kẻ ác cần có người ác hơn dạy dỗ mà!
"A!"
Trương Giai Kỳ bị hai người bọn họ dùng lời nói của mình chọc tức đến sắp phát nổ, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Vương Hàng, hai mắt đỏ bừng nói: "Vương Hàng, anh rốt cuộc có quan tâm không đấy? Bạn gái anh bị người ta khi dễ như vậy, chẳng lẽ anh chỉ biết đứng đó nhìn sao?"
"Giai Kỳ, em đừng vội, anh giúp em lấy lại công bằng!"
Vương Hàng vội vàng đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai Trương Giai Kỳ trấn an một chút.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu!
Hàn Tiêu Tiêu có chỗ dựa đằng sau, anh ta không chọc nổi.
Nhưng Diệp Thu chẳng qua chỉ là một người bình thường, anh ta có cái gì phải sợ cơ chứ.
Cho nên, anh ta chuẩn bị đem tất cả tức giận, phát tiết của mình lên người Diệp Thu.
Vừa thấy Vương Hàng bước tới trước mặt Diệp Thu, trợn mắt nhìn anh, sắc mặt u ám nói: "Tên nhãi ranh, đừng nói tao không cho mày cơ hội, nhanh chóng xin lỗi bạn gái tao mau, nếu không đừng trách tao không khách khí!"
"Vương Hàng, anh dám động vào anh ấy thử xem!
Hàn Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Vương Hàng, lạnh lùng nói
"Hàn Tiêu Tiêu, đây là chuyện giữa đàn ông chúng tôi, em đừng có dính vào!
Vương Hàng liếc Hàn Tiêu Tiêu một cái, ngay sau đó nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Nhãi ranh, có bản lĩnh thì đừng để phụ nữ giúp mày ra mặt chứ!"
"Tiêu Tiêu, không sao đâu!".
Diệp Thu nhìn về phía Hàn Tiêu Tiêu mỉm cười khoát tay một cái, rồi quay sang Vương Hàng, nhàn nhạt hỏi: "Vậy nếu tôi không nói xin lỗi, xin hỏi anh định chuẩn bị không khách khí với tôi thế nào vậy?"
"Tao sẽ đem mày đánh đến ngay cả mẹ ruột của mày cũng không nhận ra!"
Tia sáng trong mắt Vương Hàng chợt lóe lên, cười lạnh nói.
Lúc còn học ở trường cảnh sát.
Anh ta đã từng học bộ võ thuật của quân đội, vô cùng lợi hại, một mình đánh năm sáu người cũng không thành vấn đề.
Cho nên, chỉ cần anh ta ra tay, tuyệt đối có thể giải quyết Diệp Thu trước tiên!
"Ồ, phải không? Vậy thì thử một chút xem sao!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, đầy vẻ bông đùa nói.
"Nói như vậy, mày đây là chuẩn bị rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Rất tốt, hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ mày thật tốt cho mày hiểu cái thứ tư chất nhà quê của mày, sau này ở trong thành phố, nhớ cụp đuôi làm người, đừng có mà khoác lác nhiều!".
Vương Hàng cười lạnh một tiếng, mặt đầy khinh bỉ nói
Dứt lời, anh ta không nhiều lời nữa, trực tiếp đưa tay tóm lấy cổ áo Diệp Thu, định dùng một chiêu ném Diệp Thu qua vai ngã xuống đất.
Thế nhưng.
Khi anh ta đưa hai tay ra ta bắt lấy cổ áo Diệp Thu liền phát hiện ra.
Diệp Thu thật sự là quá nặng, giống như một ngọn núi lớn vậy.
Dù anh ta có dùng sức thế nào, Diệp Thu vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích! Tại sao có thể như vậy! Trong lòng Vương Hàng nhất thời cả kinh, vội dùng toàn bộ sức lực, thậm chí đem sức lực từ lúc còn bú sữa mẹ đến bây giờ ra sử dụng, mặt đỏ cả lên.
Thế mà Diệp Thu vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích
Nhìn nữa biểu tình trên mặt Diệp Thu, vẫn thản nhiên như thường, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Đối lập với dáng vẻ ra sức của Vương Hàng, kìm nén đến đỏ cả mặt, tạo ra hình ảnh vô cùng tương phản!
"Rất không tưởng tượng nổi đúng không? Muốn biết tại sao tôi bất động được không?"
Diệp Thu nhìn vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi của Vương Hàng, khóe miệng cong lên một nụ cười bỡn cợt.
"Tại... Tại sao?"
Vương Hàng vội nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp hỏi.