Hiển nhiên.
Hai người bọn họ đều không nghĩ tới
Diệp Thu lại dám chấp nhận cuộc khiêu chiến này, lại còn đáp ứng một cách vô cùng sảng khoái như vậy.
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng.
Dù có thế nào đi chăng nữa thì khẳng định Diệp Thu cũng sẽ không bao giờ tiếp nhận cuộc thách đấu này đâu.
Dẫu sao thì chỉ cần là đầu óc không có vấn đề gì.
Cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cùng một người tốt nghiệp từ trường cảnh sát so về kỹ thuật bắn súng.
Thế nhưng bây giờ, Diệp Thu lại trực tiếp đáp ứng.
Điều này nằm ngoài dự liệu của hai người bọn họ.
Trương Giai Kỳ cùng Vương Hàng nhìn nhau một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt đắc ý.
"Diệp Thu, anh điên rồi đấy à? Anh có biết anh đang làm gì không?"
Hàn Tiêu Tiêu vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Giúp cô thắng cuộc đấu này!".
Diệp Thu thản nhiên đáp.
"Ý tốt của anh tôi nhận, nhưng ở kỹ thuật bắn súng này, anh thật sự không phải là đối thủ của Vương Hàng đâu!"
Hàn Tiêu Tiêu nhíu chặt đôi mày thanh tú, mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Cũng không phải là cô xem thường Diệp Thu.
Trước hết chưa bàn đến việc Diệp Thu rốt cuộc có biết dùng súng hay không.
Mà Vương Hàng, lúc ở trường cảnh sát đã rất ưu tú.
Những thành tích vô cùng xuất sắc, nhất là về kỹ năng bắn súng, được xem như rất có thiên phú, có lần còn được các sinh viên trong trường khen tặng danh hiệu tay súng thần! Cho dù Hàn Tiêu Tiêu có thành tích nổi bật đi nữa thì xét về kĩ thuật bắn súng này, cũng còn kém xa Vương Hàng.
Chứ đừng nói đến một người bình thường như Diệp Thu.
Một người cho tới bây giờ còn chưa được sờ qua cây súng thật.
Một người được mệnh danh là tay súng thần ở trường cảnh sát.
Vậy thì so tài thế nào chứ?
Hoàn toàn chính là trứng chọi đá mà!
"Không so thử một lần, làm sao biết chứ?"
Diệp Thu cười nhạt nói
"Anh..." Hàn Tiêu Tiêu nhất thời tức không nói nên lời với Diệp Thu.
Bởi vì cô cảm thấy Diệp Thu hoàn toàn chính vì cái gọi là mặt mũi đàn ông nên mới nhắm mắt chấp nhận sự khiêu khích của Vương Hàng.
Đây căn bản không phải là giúp cô, mà là hại cô thì có!
"Ha ha ha, Hàn Tiêu Tiêu, xem ra tên bạn trai mà cô tìm được thật sự rất tự tin đấy!”
Trương Giai Kỳ toét miệng cười một tiếng, mặt đầy châm chọc nói.
Nhìn lại hành động không biết lượng sức mình của Diệp Thu, thật sự là quá buồn cười.
Thật ra nếu Diệp Thu không chấp nhận lời thách thức, cô ta cũng không có cách nào làm khó dễ Diệp Thu và Hàn Tiêu Tiêu.
Nhưng bây giờ, Diệp Thu lại dám ứng chiến.
Vừa vặn như ý muốn của cô ta.
"Cô câm miệng lại cho tôi!"
Hàn Tiêu Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn Trương Giai Kỳ, ngay sau đó nhìn Diệp Thu, hai mắt đỏ bừng nói: "Diệp Thu, anh thật sự muốn thấy tôi thua phải không? Anh muốn thấy tôi ra giữa đường rồi hô to ba tiếng tôi là gái điếm chứ gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi còn chưa đủ thảm sao?"
"Tôi muốn giúp cô thắng cuộc, cứ tin tưởng tôi, người thua cuối cùng chỉ có thể là bọn họ, mà việc đi ra giữa đường cái rồi hô to mình là gái điếm..." Nói tới đây, Diệp Thu hơi dừng lại một chút, liếc Trương Giai Kỳ một cái, thản nhiên nói: "Cũng sẽ chỉ là cô ta!"
"Ơ kìa, khoác lác quá rồi, ai không biết còn tưởng rằng anh là lính đặc công về hưu đấy, còn dám huênh hoang ở đây nữa cơ à, cũng không sợ tự vả mặt mình sao?".
Trương Giai Kỳ liếc Diệp Thu một cái, cười lạnh khinh bỉ nói
"Đúng vậy, cho rằng mình là ai thế, còn chưa so tài mà dám mạnh miệng vậy? Cứ cẩn thận rồi chút nữa lại thua đến nỗi phải hoài nghi về cuộc sống!"
Vương Hàng khinh miệt cười một tiếng, mặt đầy coi thường nói.
Những phương diện khác anh ta không dám nói.
Nhưng về kỹ thuật bắn súng.
Ngay cả một vài cảnh sát thâm niên cũng đều không phải là đối thủ của anh ta.
Chứ đừng nói đến một người bình thường ngay cả súng cũng chưa từng chạm qua như Diệp Thu.
Chắc chắn sẽ thắng được tên kia dễ dàng thôi! Về điểm tự tin này, anh ta vẫn có thừa!
Nghe giọng điệu đầy giễu cợt của hai người bọn họ.
Trong lòng Hàn Tiêu Tiêu vô cùng tức giận.
Cô ghét nhất những kẻ quái gỡ giễu cợt người khác như thế, ghét đến không thể nào nhịn được.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cho dù Diệp Thu không phải là bạn trai thật cô đi nữa.
Thì cô cũng không nghe được!
Hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Tiêu Tiêu nhìn Diệp Thu, hỏi: "Anh thật sự có thể giúp tôi thắng?"
"Không sai!”
Vẻ mặt Diệp Thu thành thật gật đầu.
"Nếu thua thì thế nào?"
Hàn Tiêu Tiêu cắn răng hỏi.
"Nếu thua, tôi để cô giam tôi lại ba tháng, không một câu oán hận!"
Diệp Thu thản nhiên đáp.
"Được, một lời đã định, vậy tôi sẽ tin tưởng anh lần này!"
Hàn Tiêu Tiêu lại hít vào một hơi, to gan quyết định.
Lần này.
Cô quyết định đánh cuộc một lần!
"Tôi sẽ không để cho cô hối hận đâu!". Diệp Thu khẽ mỉm cười
Mà bên kia, Trương Giai Kỳ thấy Hàn Tiêu Tiêu đồng ý, khóe miệng cũng cong lên một tia cười nhạt thỏa ý nguyện.
Hàn Tiêu Tiêu ơi là Hàn Tiêu Tiêu, đây chính là cô tự mình đưa tới cửa đấy nhé.
Vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.
Cứ chuẩn bị tinh thần chạy ra giữa đường hô to mình là gái điếm đi!
Nghĩ đến đây
Trương Giai Kỳ liền không khỏi kích động
Trong đầu cô ta đang tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Chuyện này làm cho cô ta vô cùng mong đợi, sau đó nhanh chóng nhìn Hàn Tiêu Tiêu cùng Diệp Thu nói: "Nếu các người đã đồng ý, vậy thì cứ tiếp tục so tài đi, nên nhớ, đã thua thì ngàn vạn lần cũng đừng đổi ý, ai mà đổi ý thì cả đời cũng không bằng một đống rác rưởi đâu đấy nhé!”
"Tôi đồng ý!"
Hàn Tiêu Tiêu cắn răng, lạnh giọng nói.
"Ha ha ha, Hàn Tiêu Tiêu, cô cứ chờ thua đi!
Trương Giai Kỳ cười đắc ý, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Vương Hàng, nũng nịu nói: "Cục cưng, bắt đầu đi!"
"Được, vậy thì để anh đi trước!"
Khóe miệng Vương Hàng cong lên một nụ cười đầy tự tin, ngẩng đầu bước nhanh đi tới trước bàn, cầm khẩu súng lục lên, bắt đầu lắp đạn
Không thể không nói.
Vương Hàng dù là cách thức hay gì đi nữa cũng đều rất thành thục.
Chưa tới mười giây, mười viên đạn đã được lắp xong.
Thời điểm lên nòng súng.
Anh ta còn cố ý đùa bỡn tỏ vẻ đẹp trai, một tay đưa súng quẹt nhanh qua đế giày của mình một cái, hoàn tất quá trình lên nòng! Một loạt động tác giống như nước chảy mây trôi vậy.
Vô cùng lưu loát.
Trương Giai Kỳ liên tục thét chói tai, giống như mê muội vậy, hô to lên tại chỗ: "Oa, anh yêu, quá đẹp trai, quá đỉnh rồi, còn dùng một tay để lên nòng như trong phim nữa chứ!"
"Thế này đã là gì đâu, còn chưa phô ra tuyệt chiêu nữa mà, đây mới chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Vương Hàng mặt đầy đắc ý cười cười, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, vô cùng hống hách nói: "Nhóc con, mở to hai mắt ra mà nhìn tôi này, hôm nay, tôi sẽ cho anh đây nhìn một chút cái gì gọi là tay súng thần chân chính!"
Nói xong.
Vương Hàng trực tiếp nhắm ngay vào một tấm bia mới, bắt đầu bắn.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng súng vang lên.
Toàn bộ mười phát đạn đã bắn xong.
Vương Hàng vô cùng tỏ vẻ đem súng dựng lên, thổi một cái vào hơi nóng ở họng súng.
Mà khi nhìn về phía tấm bia.
Không thể không nói.
Tên Vương Hàng này mặc dù rất làm ra vẻ, nhưng kỹ thuật quả thực không tệ.
Tổng cộng mười phát đạn.
Một phát bắn trúng hồng tâm, cũng chính là vòng mười.
Còn lại chín phát tất cả đều nằm trong vòng chín.
Tổng cộng đạt chín mươi mốt điểm! Đây đã là thành tích rất kinh khủng rồi.
Khó trách Vương Hàng có thể kiêu ngạo tự tin đến thế.
"Oa, cục cưng, anh tuyệt vời quá, em thật sự sùng bái chết mất thôi!
Trương Giai Kỳ giống như bị bỏ bùa thét lên.
Ngay sau đó, cô ta không quên nhìn về phía Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy đắc ý giễu cợt nói: "Hàn Tiêu Tiêu, nhìn thấy không? Đây chính là bản lĩnh của bạn trai tôi đấy! Có phải bây giờ cô đang vô cùng hoảng sợ không nào?”