Sau khi rời khỏi hầm đỗ xe, Âu Dương Hạo tò mò nhìn Diệp Thu hỏi: “Đại ca, vừa nãy anh nói gì với tên đó thế? Anh chuẩn bị để ông ta giúp anh làm chuyện thì vậy?”
Dù sao thì lúc nãy giọng Diệp Thu cũng vô cùng nhỏ, chỉ có mình Tang Bưu nghe được. Cho dù anh ta đứng sát bên cạnh cũng không biết được rốt cuộc Diệp Thu đang nói gì với Tang Bưu.
“Dùng gậy ông đập lưng ông!” Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói.
“Hả?” Âu Dương Hạo kinh ngạc một chút, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, bấy giờ cười nói: “Đại ca ơi là đại ca, anh đúng là không phải một kẻ hiểm độc bình thường mà!”
…
Trời đã tối rồi.
Mà tất nhiên thời gian này đã qua giờ tan tầm.
Trong Tập đoàn Lâm Thị, trừ bỏ những công nhân đặc biệt cần tăng ca, hầu hết mọi người đều đã tan tầm về nhà. Cả toà nhà Lâm Thị đã gần như không còn ai, một mảnh tối đen, duy chỉ còn phòng làm việc của giám đốc bộ phận nhân sự là vẫn còn sáng đèn.
Trâu Thiệu Phong ngồi trước bàn làm việc của mình, tinh tế thưởng thức trà, chẳng có ý muốn rời đi chút nào.
Vào buổi chiều, ông ta gọi điện liên hệ với Tang Bưu của sàn quyền anh ngầm để hắn ta cho mấy anh em có chút bản lĩnh chặn đường Diệp Thu khi tan tầm, dạy dỗ Diệp Thu một trận thật hung ác, cho tới khi Diệp Thu đồng ý tới trước mặt mình dập đầu nhận lỗi mới thôi.
Thế nên bây giờ ông ta đang ngồi đợi tin tốt của Tang Bưu. . truyện ngôn tình
Cứ nghĩ đến cảnh Diệp Thu bầm dập mặt mày mà quỳ gối trước mặt mình, dập đầu cầu xin mình tha thứ, Trâu Thiệu Phong đã sướng đến điên, cười lạnh nói: “Diệp Thu ơi là Diệp Thu, mày chẳng qua chỉ là một thằng ở rể vô dụng mà thôi, còn dám đấu với tao à? Hôm nay, nếu ông mày không dạy dỗ được mày, tao đã uổng công làm giám đốc nhiều năm như vậy rồi!”
Nói xong, Trâu Thiệu Phong lại tự rót cho mình một chén trà, vẻ mặt đắc ý mà nhấm nháp.
Mà đúng lúc này, từ bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng bước chân. Nghe âm thanh ấy, hình như không phải chỉ có một người. Trâu Thiệu Phong ngạc nhiên một hồi, rồi nụ cười trên mặt lập tức càng sâu thêm.
Phải biết rằng, bây giờ đã qua giờ tan tầm từ lâu, cả toà nhà Lâm Thị đã sớm chẳng còn ai. Mà hiện tại lại có người đi về phía phòng làm việc tổng giám đốc. Điều này nói lên rằng, chắc chắn tám mươi đến chín mươi phần trăm là đám người Tang Bưu.
Nghĩ tới đây, Trâu Thiệu Phong vô cùng kích động đứng lên từ trên ghế làm việc, chuẩn bị ra cửa đón tiếp.
“Rầm!” Cửa phòng làm việc trực tiếp bị người ở bên ngoài đá phăng một phát.
Tang Bưu dẫn theo sáu tên to khoẻ kia bước vào. Nhưng mà nhìn tư thế khi đi đường của Tang Bưu có chút quái dị, chỉ có thể khép hai đùi lại, đi từng bước nhỏ, từ đầu đến cuối không dám bước đi thoải mái. Bởi vì một khi hắn ta bước nhanh thì đũng quần sẽ truyền đến sự đau đớn như xé nát tim gan.
Người ta thường gọi đó là kẹt trứng! Cho nên hắn ta chỉ có thể đi thật cẩn thận bước từng bước nhỏ như phụ nữ.
Không chỉ có thế, giờ phút này sáu gã đàn ông to khoẻ đi cùng Tang Bưu cũng đều mang con mắt đen sì như gấu trúc. Đó là bởi vì trước khi đi, Âu Dương Hạo đã cho mắt mỗi người bọn họ hai đấm, nói là để bọn họ nhớ cho kỹ một chút.
Tất nhiên đám người Tang Bưu không dám có ý kiến gì đối với chuyện này, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Thấy cảnh tượng như thế, Trâu Thiệu Phong cũng kinh ngạc, vội bước lên nghên đón, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh Bưu, các anh đã về rồi, Diệp Thu đâu? Không phải tôi bảo các anh dạy dỗ cậu ta rồi dẫn cậu ta tới phòng làm việc của tôi, dập đầu nhận lỗi với tôi hay sao?”
“Diệp Thu đâu à? Ông còn dám hỏi tôi Diệp Thu đâu nữa à? Đ* mẹ ông! Suýt chút nữa ông đã hại chết ông mày rồi đấy có biết không?” Sắc mặt Tang Bưu lạnh xuống ngay tập tức, trừng mắt nhìn Trâu Thiệu Phong, nổi giận quát.
“Anh Bưu, anh như thế này là có ý gì vậy? Cái gì mà suýt chút nữa tôi đã hại chết các anh?” Trâu Thiệu Phong lập tức choáng váng mờ mịt, chỉ đám người mắt gấu trúc Tang Bưu, thắc mắc hỏi: “Còn nữa, sao mắt các anh đều biến thành như thế vậy? Không phải các anh đi dạy dỗ Diệp Thu hay sao?”
“Sao bọn tôi lại biến thành thế này hả? Ông cũng đừng quan tâm là chi nữa, bởi vì ông sẽ giống như chúng tôi ngay thôi!” Trong mắt Tang Bưu chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cười khẩy nói.
Tức thì, hắn ta cũng lười nhiều lời với Trâu Thiệu Phong, trực tiếp vẫy tay với sáu gã đàn ông to khoẻ phía sau, chỉ vào Trâu Thiệu Phong, hung tợn nói: “Các anh em, đánh ông ta cho tôi! Chính ông ta đã khiến chúng ta bị đánh đó, dốc hết sức đánh ông ta cho tôi!”
Lời này vừa nói ra, sáu gã đàn ông to khoẻ đều nhìn về phía Trâu Thiệu Phong, trong mắt đầy vẻ không thiện, lập tức không nói hai lời mà vung nắm đấm về phía Trâu Thiệu Phong, quyền đấm cước đá hết lên người Trâu Thiệu Phong, trút hết lửa giận trong lòng.
“Á!” Ngay lập tức tiếng kêu đau đớn tột cùng của Trâu Thiệu Phong vang vọng khắp gian phòng làm việc.
Mà giờ phút này đã qua giờ tan tầm, tất nhiên trong cả toà nhà Lâm Thị đã chẳng còn một bóng người nào nữa. Ngay cả bảo vệ cũng đã tan tầm rồi.
Vậy nên giờ phút này, cho dù ông ta có kêu gào thảm thiết hơn nữa cũng không ai có thể nghe thấy, càng không ai qua đây cứu ông ta.
Sáu gã đàn ông to khoẻ kia cũng đều theo Tang Bưu lăn lộn dưới sàn quyền anh ngầm, đương nhiên ra tay rất nặng.
Được một lúc sau, Trâu Thiệu Phong đã bầm dập mặt mũi quỳ rạp trên đất, cuối cùng cũng chẳng đứng dậy nổi. Trông thân hình mập mạp kia cứ như một con cóc ấy, mà mặt mũi ông ta thì sưng phù thành một cái đầu heo.
Tang Bưu nhìn Trâu Thiệu Phong, càng nhìn càng tức giận. Nếu không phải nát trứng thì kiểu gì hắn ta cũng phải tự mình đá mạnh vài phát rồi.
“Vì sao? Vì sao lại làm vậy với tôi?” Trâu Thiệu Phong gian nan ngẩng đầu lên nhìn Tang Bưu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Cho tới tận bây giờ, ông ta vẫn chưa hiểu được tại sao mình lại bị đánh. Phải biết rằng Tang Bưu chính là tay chân mà ông ta bỏ tiền ra mời đấy. Kết quả ngược lại, kẻ bị đánh lại là ông ta.
Điều này khiến trong lòng ông ta vô cùng uất ức! Nếu hôm nay không nói cho ràng thì ông ta sẽ tươi sống mà nghẹn chết.
“Ông còn dám hỏi tại sao à? Tự mình trêu chọc vào người không nên trêu chọc, còn dám để ông mày đi chịu chết thay ông? Sao ông đ*o đi ăn c*t luôn đi? Trâu Thiệu Phong, ông nghe rõ cho tôi đây, từ nay về sau đừng liên hệ với ông mày nữa. Bằng không ông mày gặp ông lần nào thì sẽ đánh ông lần đó!” Tang Bưu trừng mắt liếc Trâu Thiệu Phong một cái, tức giận nói.
“Đắc tội người không nên đắc tội ư? Ai cơ chứ? Diệp Thu ấy hả?” Sắc mặt Trâu Thiệu Phong lập tức thay đổi, vội hỏi.