Vào giờ phút này, anh ta sắp khóc ra rồi.
“Được rồi, đừng ở đây gào khóc thảm thiết nữa, nếu tôi mà là anh, tôi đã chạy nhanh đi rồi, bằng không nếu mà bị bắt, thế thì chính là hai mươi năm!”
Diệp Thu trợn trắng mắt liếc Điền Hiểu Đông một cái, cười lạnh nói.
“Đúng đúng đúng, chạy trốn, tôi phải mau chóng chạy trốn!”
Điền Hiểu Đông gật đầu, mặt tái mét. Sau đó đến cả mẹ ruột anh ta cũng không để ý, không nói hai lời, cuống cuồng chạy ra ngoài quán cà phê.
Nhưng mà.
Anh ta vừa chạy ra ngoài quán cà phê.
Thì còi cảnh sát bất ngờ vang lên.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở trước mặt Điền Hiểu Đông.
Điền Hiểu Đông thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, đang định quay đầu chạy trốn thì bị cảnh sát từ trên xe cảnh sát xông lên đè xuống mặt đất.
Mà một màn này.
Triệu Thư Đình, Lưu Quyên, và cả Lâm Thanh Nhã đang ngồi bên cửa sổ nhìn. rõ mồn một.
Ba người phụ nữ nhất thời sự ngây người, nửa ngày cũng không nói ra lời nào.
Rõ ràng một khắc trước, Điền Hiểu Đông còn là ông chủ công ty hăng hái, một giây sau thoắt cái trở thành tù nhân.
Loại chuyển biến cực lớn này, cho dù là ai thì trong lúc nhất thời cũng khó mà phản ứng lại được.
Cho đến khi cảnh sát đã nhét Điền Hiểu Đông vào xe cảnh sát mang đi.
“Con của tôi a!”
Chỉ thấy Lưu Quyên tên tâm phế liệt khóc hét lên một tiếng.
Sau đó bà ta như nổi điên, đứng dậy xông ra ngoài quán cà phê, ý đồ đuổi theo xe cảnh sát để cứu con mình.
Thế nhưng, bà ta vừa mới xông đến cửa quán cà phê.
Bởi vì bà ta chạy quá gấp cũng không nhìn rõ dưới chân, lúc mà xuống bậc thang ở cửa một chân không có giẫm chắc, cả người trực tiếp lao đầu ngã xuống đất.
Mà lần này ngã không nhẹ, Lưu Quyên hôn mê ngay tại chỗ.
Nhân viên phục vụ quán cà phê nhanh chóng gọi 120 gọi tới xe cứu thương đưa người đi.
Cứ như vậy.
Mẹ con nhà họ Điền vốn còn đang kiêu ngạo ngang ngược.
Một người vào cục cảnh sát, trở thành tù phạm, đối mặt với tai ương hai
mươi năm tù.
Một người vào bệnh viện, sống chết chưa biết.
Sự xoay chuyển của vận mệnh, thật sự là quá nhanh! Trong lúc nhất thời, Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đều ngây người.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Triệu Thư Đình, vẻ mặt suy tư hỏi: “Mẹ, mẹ thấy chênh lệch giữa con và Điền Hiểu Đông, bây giờ còn lớn không?
Nếu như mẹ vẫn muốn đưa Lâm Thanh Nhã cho anh ta, thể thì sợ là phải đợi hai mươi năm sau đấy!”
Nghe thấy lời này.
Sắc mặt Triệu Thư Đình nhoáng cái biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, cắn răng nói: “Cậu. Cậu đợi tôi trở về rồi tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
Nói xong, Triệu Thư Đình trực tiếp đứng dậy, cầm túi, tức giận đi ngoài quán cà phê.
Đến lúc này.
Trên bàn chỉ còn lại hai người Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã.
“Bà xã, chúng ta về nhà đi?”
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nháy nháy mắt, mỉm cười hỏi.
“Ù?”
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê… Trên đường về nhà.
Lâm Thanh Nhã im lặng cả nửa ngày, bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Thu hỏi: “Chuyện kia, rốt cuộc có phải là anh làm không?”
“Chuyện nào cơ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!