Chương 828 – Một quyền đánh bay
Không biết vì sao nhìn dáng vẻ của Trần Dương như vậy, Bích Tiêu thấy hả hê lắm.
“Sư tỷ, thằng tiểu tử này không có ý tốt!”
“Sao? Lẽ nào xin tài khoản tu sĩ của ta chính là không có ý tốt hả?”
Bích Tiêu hừ một tiếng rồi nói: “Ta thấy đệ mới là xấu xa đó”.
Trần Dương thấy khó xử.
Thằng nhóc đó tên A Tân nhỉ?
Được lắm, hạn chế hắn luôn!
Mà thôi bỏ đi, làm vậy chẳng phải mình hẹp hòi sao?
Trần Dương suy đi nghĩ lại rồi vẫn không làm như vậy, dù sao thì A Tân cũng được xem như là một streamer có lượng fan hâm mộ tầm trung.
Bạn không đọc nhầm đâu, ba trăm triệu fan hâm mộ chính là tầm trung đấy, bây giờ người sở hữu lượng fan lớn nhất trong nhóm tu sĩ tên là “Bé Tí”, hơn tám tỷ fan.
Thu nhập từ một buổi phát sóng trực tiếp cực kỳ lớn.
Thu nhập một năm của cô ta bằng người khác làm lụng vất vả cả mấy triệu năm.
Trần Dương thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa, anh lắc đầu rồi nới rộng khoảng cách với Bích Tiêu hơn.
Bích Tiêu khẽ cắn môi, không hiểu vì sao Trần Dương lại đứng cách xa mình thêm như thế, lẽ nào anh từ bỏ thật rồi sao?
Trong lúc cô ấy đang băn khoăn thì Trần Dương đã lên lôi đài.
“Trịnh Vân, Vũ Trụ Cung!”
“Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!”
“Ngươi rất mạnh”.
“Ngươi cũng không kém”.
Trần Dương cười, quanh người Trịnh Vân tràn ngập khí tức đại đạo, khí tức tương tự với anh, có dòng chảy vũ trụ.
Nhưng dòng chảy vũ trụ đó còn thua xa của anh.
“Ta xuất chiêu đây”.
“Tới đi”.
Hai người lập tức giao đấu với nhau.
“Hô Phong!”
“Vũ Trụ Sinh Diệt Quyền!”
“Hoán Vũ!”
“Hỗn Độn Quyền!”
Trần Dương vừa thi triển thuật pháp vừa kéo dài thời gian, như thế này cũng rất tốt!
Ít nhất thì khỏe hơn trước nhiều, đứng ở một góc, quẹt tay một đường đã có thể khiến đối phương luống cuống chân tay.
“Nguyệt m!”
“Vạn Đạo chảy xiết!”
Trần Dương chỉ sử dụng Nguyệt m, vì sợ m Dương Điên Đảo quá mạnh, sẽ phế đối thủ trong một đòn.
Trịnh Vân nhíu mày, sức chiến đấu của người này mạnh thật, dù cận chiến hay thuật pháp đều vượt trội, nhưng sao trước giờ mình chưa bao giờ nghe đến tên hắn chứ?
“Thiên, Địa, Nhân, Thần, Quỷ, Yêu, Phật, Ma, Quái!”
Mỗi lần Trịnh Vân gọi một chữ thì đều có một phân thân xuất hiện, họ đều khá giống hắn.
Thiên đại diện cho Thiên giới, Địa đại diện cho Địa giới, Nhân đương nhiên là Nhân giới, những cái khác thì tương tự.
Hắn đã khơi thông chín đại giới, chín phân thân này chính là vua của chín đại giới (Giới vương).
Trông thì dọa người đấy nhưng thực ra chỉ là chín hóa thân mà thôi. Mấy chiêu này Trần Dương chơi từ lâu rồi, chính anh còn đếm không hết mình có bao nhiêu hóa thân nữa mà.
Vô số hóa thân cắm rễ trong chư thiên vạn giới, thậm chí không cố tình nhớ thì anh cũng quên mất rồi.
Trần Dương vốc một nắm đá vụn: “Tản Đậu Thành Binh”.
Bì ai nhiều người hơn chứ gì, Trần Dương theo tới cùng.
“Tạo hóa!”
Điểm tay một cái, Trần Dương vận chuyển Thiên Đế Phú Linh Kinh, rút một lượng lớn sức mạnh linh hồn từ cánh cửa Chúng Diệu ra, rót vào những lính đá này.
Giây phút đó, dường như bọn chúng đã có linh hồn.
Không nhiều không ít, vừa đủ chín người để đối phó với chín Giới vương kia.
“Lên, đấu thêm chút nữa”.
Trần Dương chả buồn lo lắng, để chip siêu năng điều khiển bọn chúng, anh muốn thử xem chip siêu năng đã trưởng thành tới mức độ nào rồi.
Sắc mặt của Trịnh Vân hơi khó coi, không ngờ Trần Dương lại dùng chiêu Tản Đậu Thành Binh. Không những thế, khí tức trên người những con rối này cực kỳ mạnh, không hề thua kém những hóa thân Giới vương của mình.
Hai bên chiến đấu kịch liệt, có Tiểu Siêu kiểm soát, trận đấu càng trở nên dễ dàng hơn, mỗi một chiêu đều được tính toán chi ly, thậm chí sức mạnh cũng được đẩy lên cao nhất.
Trịnh Vân không hề đạt được những thứ mình mường tượng ra, ngược lại, chín Giới vương của hắn bị đánh đến nỗi vuốt mặt không kịp.
Trong lòng Trịnh Vân hoảng hốt, chín Giới vương của mình có ý thức độc lập, còn lính đá của đối phương chỉ là con rối mà thôi, một mình hắn có thể điều khiển được cả chín người kia sao?
Có thể không?
Vậy mà còn trấn áp hóa thân của mình đến mức không ngẩng đầu lên được.
Rồi lại nhìn đối thủ, Trịnh Vân suýt thì tức hộc máu.
Lúc này Trần Dương đang nhấm nháp một xiên thịt nướng, nào có giống đang đấu lôi đài, rõ ràng đang đi nghỉ mát thì có.
“Ngươi… ngươi…”
Trịnh Vân chỉ thẳng vào mặt Trần Dương, nói không ra hơi.
“À, xin lỗi, ta quên!”
Trần Dương vỗ đầu rồi rút ra một xiên nữa đưa cho hắn: “Ngươi muốn ăn đúng không? Vừa nãy ta nướng nhiều lắm, ngươi cầm đi, đừng ngại gì hết, ta còn nhiều lắm”.
Nhìn xiên thịt nướng trên tay mình, ấy vậy mà Trịnh Vân lại có cảm giác rất muốn ăn.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện khiến Trịnh Vân đơ cả người.
“Ngươi… ngươi ức hiếp người quá đáng!”
Hắn hiểu ra là đối thủ không xem mình ra gì, hắn vứt mạnh xiên thịt xuống đất rồi còn giẫm lên mấy cái: “Ta không ăn đồ của ngươi!”
Trần Dương nhíu mày, người này kỳ ghê à nhen, rõ ràng rất thèm ăn, mình đã tốt bụng tặng cho ăn rồi mà hắn không những không cảm ơn, lại còn vứt đồ ăn đi nữa.
Vứt đồ ăn thì cũng thôi đi, hắn còn giẫm lên đồ ăn nữa.
Ý gì thế?
Khinh thường mình à?
Đám đệ tử đứng xem thì đã há hốc mồm từ sớm rồi.
“Rốt cuộc đang thi hay lên lôi đài ăn thịt nướng thế hả?”
“Đùa nhau chắc! Diệp Lương Thần này ngông cuồng quá, rõ ràng không xem Trịnh sư huynh ra gì cả mà”.
“Nhưng xiên thịt đó thơm thật, ta cũng muốn thử một miếng”.
Còn các Đạo chủ ngồi trên đài cao, bọn họ cũng hơi đơ người cả ra.
Cuộc chiến Tự Liệt mà lên lôi đài ăn thịt à?
Thế này cũng quá khinh thường đối thủ rồi.
Có khác gì cà mặt đối phương xuống đất không cơ chứ?
Quá ác, chiến thuật tấn công tâm lý của Diệp Lương Thần quá ác.
Trần Dương không biết, mình chỉ đơn giản là muốn mời người ta ăn xiên thịt nướng mà lại trở thành chiến thuật tấn công tâm lý trong mắt các Đạo chủ.
Đặc biệt là sau khi tâm lý Trịnh Vân bùng nổ thì họ càng chắc chắn là Trần Dương đã chơi chiến thuật.
“Hôm nay ta phải đánh ngươi rớt đài để ngươi biết thế nào là lợi hại”.
Trịnh Vân quát lên rồi xông thẳng tới.
“Này, trời đánh tránh bữa ăn, ngươi có muốn đánh thì đợi ta ăn xong đã chứ!”
Trần Dương lắc người né đòn đánh của Trịnh Vân: “Ngươi có biết vừa ăn vừa đánh dễ bị chọc rách miệng lắm không? Lại khó tiêu nữa!”
Mẹ kiếp, rách miệng với chả khó tiêu!
Đây là cuộc chiến Tự Liệt, ngươi đứng ăn trên sàn đấu thì có lý lắm chắc?
Lời nói của Trần Dương rót vào tai Trịnh Vân chính là sự sỉ nhục.
Những Đạo chủ kia thở dài: “Chiến thuật của thằng nhóc kia cao minh thật, nói hai ba câu đã làm loạn được phòng tuyến tâm lý của Trịnh Vân rồi”.
“Trông thì hoang đường nhưng lại chứa đựng nhiều tầng biến hóa tâm lý, nắm được nhược điểm tâm lý của người khác, xem ra Trịnh Vân sắp thua rồi!”
Đạo chủ của Vũ Trụ Cung nhíu mày, quay sang nhìn Lạc Bắc Đẩu rồi truyền âm nói: “Lão Lạc, đệ tử của ông nham hiểm quá thế? Chơi chiêu bẩn thế?”
Lạc Bắc Đẩu cũng ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc ông ta đã hiểu ra: “Ông lảm nhảm gì thế? Gì mà nham hiểm? Đã thi đấu thì sử dụng thủ đoạn gì để giành chiến thắng mà không được? Có quy tắc nào bảo đệ tử của ta không được dùng chiến thuật không? Nếu đệ tử của ông thật sự thông minh thì cũng có thể dùng chiến thuật mà!”
Đạo chủ Vũ Trụ Cung tức ứ hơi: “Ông còn già mồm nữa, đúng là nhà dột từ nóc! Nhưng trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu chả là cái mốc xì gì cả!”
“Gì mà âm mưu? Đó gọi là thông minh. Ông nhìn đệ tử của ông thử xem, tâm lý yếu thế nào? Không phải ta nói gì ông, ông phải xem lại tâm lý của đám đệ tử của ông đi, tu đạo là tu cái gì? Là tu tâm đấy, chiến thuật đơn giản vậy mà nhìn không ra thì tâm lý bùng nổ là đáng đời!”
Không ai biết Lạc Bắc Đẩu đang cãi nhau với Đạo chủ của Vũ Trụ Cung.
Trịnh Vân nhìn thấy sắc mặt của sư phụ mình tối sầm thì trong lòng khó chịu lắm.
Sắc mặt sư phụ kém như thế có phải là đang trách mình không?
Hay là ông ấy không hài lòng với mình?
Trong lòng hắn có nhiều suy nghĩ lắm.
“Diệp Lương Thần, thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, ta phải đánh bay ngươi!”
Trần Dương nghe vậy thì trầm mặt xuống. Mẹ nó chứ, ông đây tốt bụng mời ngươi ăn xiên nướng thế mà mở miệng ra là chửi ông đây vô liêm sỉ á?
Sao, ăn xiên nướng thì là phường vô liêm sỉ à?
Trần Dương tức lắm chứ, vốn dĩ còn muốn nể mặt ngươi chút ít, định bụng là sẽ biến trận đấu này thành trận thắng suýt soát. Bây giờ thì xem ra chẳng cần nể sất gì nữa.
Cái thứ chẳng ra gì!
Trần Dương đứng ở đó, miệng vẫn còn nhóp nhép thịt nướng.
Bình thản nhìn Trịnh Vân đang lao về phía mình với vẻ mặt hung dữ.
Trần Dương vung ra một nắm đấm!
“Bốp!”