Chương 827 – Tên mập nhận thua
Chú thứ nhất đã khiến Lục Lão Tứ không chịu nổi rồi, trúng chú thứ hai nữa thì sẽ bị thương thật đấy.
Ôi trời!
Lục Lão Tứ vội nhảy xuống khỏi lôi đài: “Ta nhận thua, nhận thua… không đánh nữa, chiêu thức hiểm như thế thì đánh gì nữa!”
Huyền Thanh phất tay, chú thứ hai trên không trung tan biến. Thật ra hắn chỉ mới luyện được đến mũi tên thứ tư trong Đinh Đầu Thất Tiễn. Vì càng về sau thì cái giá phải trả càng đắt, bình thường rất hiếm khi dùng những thuật pháp tàn độc thế này.
Chỉ là không ngờ Lục Lão Tứ lại nhát gan đến thế, mới mũi tên thứ hai đã không chịu nổi, nhảy xuống khỏi lôi đài nhận thua luôn.
Huyền Thanh chắp tay: “Đã nhường rồi”.
“Cảnh Dương Cung nhục quá, nhảy xuống khỏi lôi đài nhận thua luôn kìa”.
“Haiz, mất mặt quá, hắn vào tận top 10 mà sao ta vẫn thấy mất mặt giùm thế này nhỉ?”
Lời nguyền trên người Lục Lão Tứ biến mất, nghe mấy người bên cạnh xầm xì thì hắn điên lên chửi đổng: “Có giỏi thì nói trước mặt ta đây này, nói xấu sau lưng làm gì, không phục thì tới đấu tay đôi với ta đi”.
“Ai nấy đều mồm mép tép nhảy, ai quy định ta không được nhận thua hả? Lẽ nào ta biết mình thua mà vẫn gắng gượng đánh với hắn, đến mức thương tích đầy mình mới được à? Thằng nào đần mới làm thế nhé!”
Nghe Lục Lão Tứ nói thì nhiều người nổi đóa nhìn hắn: “Đấu tay đôi thì đấu, đừng tưởng ngươi vào được top 10 thì mạnh lắm”.
“Nhào lên, xem ai sợ ai! Ta đứng đây cho ngươi đánh này, xem thử ngươi có đánh vỡ được lớp phòng ngự của ta không”.
“Huynh đệ, thằng oắt này ngông cuồng quá, chúng ta lên!”
“Đợi chút!”
Lục Lão Tứ đột nhiên giơ tay ra: “Muốn đánh cũng được, sau khi cuộc thi kết thúc thì đánh bao nhiêu cũng được, Lục Lão Tứ ta theo các ngươi tới cùng”.
Hắn hừ một tiếng rồi phóng khoáng quay người rời đi.
Đúng là thuật chú sát của Huyền Thanh rất lợi hại, khó lòng phòng bị được, nhưng loại chú thuật này có một khuyết điểm, chính là lúc tổn thương được người khác đồng thời cũng tổn thương chính mình.
Không có pháp môn nào thật sự vô địch cả, đều phải trả giá đắt.
Đơn cử như Trần Dương, anh có thể vô địch như bây giờ thì thứ anh bỏ ra không chỉ là sự nỗ lực mà còn là lượng tài nguyên vô cùng vô tận.
Nói không ngoa thì có những người, cả đời cũng không thể thu thập đủ số lượng tài nguyên mà Trần Dương cần để tu luyện một cảnh giới nhỏ nữa là.
Điều này không hề khoa trương chút nào.
“Sư tỷ, đến tỷ rồi, phải cẩn thận đấy”.
Trần Dương nhắc nhở.
Bích Tiêu liếc anh một cái: “Ta chỉ cần cẩn thận với ngươi thôi”.
Nói rồi cô ấy lên lôi đài.
“Ôi, nữ thần Bích Tiêu của ta lại lên lôi đài rồi”.
“Càng xem càng mê, A Tân, nếu huynh có thể kết bạn được với tài khoản tu sĩ của nữ thần Bích Tiêu thì ta sẽ quét cho huynh một nghìn đại bảo kiếm!”
“Ta cũng vậy!”
Nhìn đại bảo kiếm bay đầy màn hình, A Tân dở khóc dở cười.
Hắn có tư cách gì mà đi xin tài khoản tu sĩ của nữ thần Bích Tiêu chứ?
Tuy hắn là streamer nhưng lực chiến đấu chả ra làm sao.
Sao có thể gặp gỡ được với các hạt giống Tự Liệt tương lai được chứ!
Nhưng có nhiều người hâm mộ cổ vũ thế này, A Tân đành nghiến răng: “Được, ta bất chấp luôn đây, đợi Bích Tiêu sư tỷ thắng trận này ta sẽ tới xin, huynh đệ cổ vũ cho ta đi”.
“A Tân uy vũ, bá đạo!”
“A Tân ngầu lòi, nếu huynh xin được thật thì ta sẽ tặng huynh hai nghìn thanh đại bảo kiếm luôn!”
Bích Tiêu lên lôi đài, đối thủ của cô ấy rất mạnh.
Đệ tử Hồng Viêm của đạo trường xếp thứ mười – Hỏa Thần Cung.
Hắn là Chân Hỏa Thần Thể, được điểm hóa từ Địa Tâm Hỏa, trời sinh là tinh linh hỏa, tu luyện Hỏa Thần Kinh, có thể cắn nuốt tất cả các loại lửa trên thế giới.
Trần Dương nhớ tới đạo của Viêm Dương, để thành Thánh, không ngừng cắn nuốt các loại linh hỏa để bổ túc nền tảng của chính mình.
Có thể nói là trăm sông đổ về cùng một mối, cũng khá có lý.
“Hồng Viêm, Hỏa Thần Cung”.
“Bích Tiêu, Thiều Hoa Cung”.
Hai người chắp tay chào nhau rồi lao vào chiến đấu.
“Hỏa Thần Giáng Thế!”
Hồng Viêm biến thành ngọn lửa cháy mãnh liệt, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.
Cái nóng bỏng rát khiến những người đứng xem gần đó đều lùi lại hai bước.
Bích Tiêu cũng đổ mồ hôi.
“Tuế Nguyệt Pháp, xoay chuyển!”
Nắm đấm của Bích Tiêu được sức mạnh Tuế Nguyệt bao trọn, những tổn thương phải gánh chịu cũng đã hồi phục lại chỉ trong nháy mắt.
Tuy Tuế Nguyệt Pháp rất mạnh, nhưng tu luyện rất khó khăn, thuộc kiểu dễ hiểu mà khó tinh thông ấy.
“Hỏa Thần Diệt Thế!”
“Tuế Nguyệt Băng Quyền, Sơn Hà Băng Tháp!”
Ầm!
Hỏa quyền nóng rực va chạm với quả đấm mềm mại, ai cũng bất giác cảm thấy hỏa quyền sẽ thắng.
Nhưng không ai ngờ quả đấm trông có vẻ mềm mại kia lại dễ dàng cản được hỏa quyền khí thế cuồn cuộn.
“Đẳng thứ ba!”
Bích Tiêu rít qua kẽ răng, sức mạnh bộc phát, nắm đấm của Hồng Viêm vỡ vụn, thân thể cũng bị đánh tan.
Tia lửa đầy trời rơi xuống, trong tiếng xuýt xoa của mọi người lại ngưng tụ thành hình người.
Chỉ là lần này, ánh mắt của hắn nhìn Bích Tiêu đã dè chừng hơn nhiều, hoặc có thể nói từ lúc bắt đầu hắn đã rất cẩn thận với Bích Tiêu rồi.
Nếu hắn không phải là tinh linh hỏa thì chắc là quyền vừa nãy đã khiến hắn bị thương nặng rồi!
“Tuế Nguyệt Băng Quyền, diệt trụi mọi thứ!”
Bích Tiêu hét lên, thầm nhẩm trong lòng: “Đẳng thứ sáu!”
“Ầm!”
Sức mạnh nhân lên gấp 150 lần cuộn tới, Hồng Viêm dốc hết sức lực mới có thể chống đỡ được.
Lúc hắn đứng vững lại thì đã đứng bên dưới lôi đài rồi.
“Đa tạ sư huynh nhẹ tay, đã nhường rồi”.
Bích Tiêu chắp tay chào rồi nhảy xuống khỏi lôi đài.
Mặt Hồng Viêm đỏ ửng, nếu nói nhẹ tay thì hắn phải cảm ơn Bích Tiêu đã nhẹ tay với mình mới đúng. Hắn cảm nhận được rõ ràng, lúc quan trọng Bích Tiêu đã thu lại đa phần sức mạnh, nếu không quyền lúc nãy đã đánh hắn bị thương nặng rồi.
“Mạnh lắm, thật sự rất mạnh, mạnh quá đáng luôn ấy”.
Sau những giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
“Bích Tiêu! Bích Tiêu! Bích Tiêu!”
Nghe thấy tiếng hoan hô, lòng Bích Tiêu cũng kích động. Gia nhập vào Lan Đình Tiên Cung bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy nhiều người gọi tên mình như thế này. Hơn nữa trong đó còn có những người trước đây cùng cấp bậc với cô ấy, thậm chí còn là Thiên Kiêu ưu tú hơn cô ấy nữa.
Giây phút này, bọn họ đều gọi tên của mình.
Chín tên dở người thì càng kích động hét lên: “Bích Tiêu sư muội mạnh nhất, Bích Tiêu sư muội giỏi nhất!”
Chiến Kiếm Phi cũng đứng lên: “Nhìn đi, là đồ đệ của ta đấy, đồ đệ ngoan của ta đấy!”
“Được rồi, ta biết rồi, ta thấy rồi!”
Phong Lưu Niên bất lực trả lời. Nói thật, bây giờ ông ta rất ngưỡng mộ Chiến Kiếm Phi, trước thì có một Diệp Lương Thần, bây giờ lại thêm Bích Tiêu.
Top 5 đấy, đó là hạt giống Tự Liệt thực thụ đấy! Nếu cô ấy không gặp vận gì chết yểu thì chắc chắn sẽ là người nắm thực quyền ở Lan Đình Tiên Cung.
Ai không ngưỡng mộ?
Nhìn Bộ Tam Đao đi, nước dãi chảy cả ra rồi kìa.
Lạc Bắc Đẩu cũng mừng lắm, vỗ vai Đàm Tông Thiên nói: “Lão Đàm à, ngại quá, lần này ta thắng rồi, nhưng ta nghĩ ông cũng tâm phục khẩu phục nhỉ?”
Đàm Tông Thiên mặt đen kịt, không ừ hử gì. Ông ta thật sự muốn nói với Lạc Bắc Đẩu rằng: “Van ông để ta yên tĩnh một chút được không? Tiện thể tặng thêm một câu, ông hãy làm một con người đi!”
Không ai ngờ, “ngựa ô” trong cuộc chiến Tự Liệt lần này lại là Thiều Hoa Cung. Từ lúc Lan Đình Tiên Cung thành lập tới bây giờ, Thiều Hoa Cung luôn ở nhóm chót.
Nhưng bây giờ, chắc chắn Thiều Hoa Cung sẽ được nâng thứ hạng lên top trên rồi.
Sao Đàm Tông Thiên chấp nhận chuyện này cho được chứ?
Lạc Bắc Đẩu sướng trong bụng lắm, cuối cùng cũng được nở mày nở mặt, nếu Trần Dương vào được top 5 nữa thì ông ta chính là người ngầu nhất ở đây rồi!
Nếu vậy thì top 5 đã có hai người là của cung bọn họ, nói không chừng top 3 cũng có thể, thậm chí còn có thể mơ đến top 1 nữa đó.
Trần Dương nhìn Bích Tiêu, rất muốn bước lên đón cô ấy, nhưng đột nhiên có thứ gì đó cản trước mặt anh, nhìn kỹ thì thấy đó là một đệ tử cao gầy.