Chương 792 – Giăng lưới lùng sục
“Cũng may không liều lĩnh!”
Bích Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Không biết bên trong có bảo bối gì”.
Đối với Trần Dương thì Thư Hải Tông này là một vùng đất phúc.
Thoáng chốc mấy tên lính đá (lính được điểm hóa từ hòn đá) đã trở lại: “Chủ thượng, ba mươi dặm phía trước có cửa ra vào!”
“Sư tỷ, chúng ta đi!”
Hai người bước tới trước cửa: “Ngươi vào đi!”
Tên lính đá bước vào trong sau đó đi ra lại.
“Không sao!”
Trần Dương nói: “Sư tỷ, chúng ta đi”.
Hai người bước vào cửa, Trần Dương lại sử dụng chiêu Tản Đậu Thành Binh, bây giờ hơn mấy trăm tên lính đá đi thám hiểm phía trước, hai người an toàn hơn nhiều.
Bây giờ Bích Tiêu mới hiểu, sư đệ cẩn thận hơn mình nhiều.
Kiến trúc vòng trong càng hoàn thiện hơn vòng ngoài và vòng giữa.
“Sư tỷ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ tạm, cứ để chúng nó đi thăm dò là được”.
Trần Dương lại lấy ra vài trăm vật nhỏ có thể truyền tin tức gắn lên trên người lính đá.
“Đi thăm dò đi!”
Nhận lệnh mấy trăm tên lính đá chia ra bốn phía.
Vòng trong lớn như vậy, không biết có những nguy hiểm nào đang rình rập, Trần Dương cũng không dám tùy ý thả thần niệm của mình ra.
Lính đá là vật chết, để chúng nó đi thăm dò là tốt nhất.
Chip siêu năng có thể tiếp nhận tất cả tin tức, sau đó chọn lọc ra những tin tức có ích.
“Sư tỷ, mệt rồi đúng không?”
Trần Dương tìm một nơi tương đối hẻo lánh, bày kết giới xung quanh, lấy bàn ghế và thức ăn thơm ngào ngạt ra: “Chúng ta vừa ăn vừa chờ!”
Bích Tiêu dở khóc dở cười, đây đâu phải đến thám hiểm, có khác gì đi nghỉ mát không cơ chứ.
“Sư đệ, không hay lắm nhỉ?”
“Có gì đâu mà không hay, chúng ta vừa ăn vừa đợi cũng là đợi mà!”
Trần Dương cười: “Ăn đi, đây là món do bếp tổng Tiền đích thân làm đó”.
Tuy Bích Tiêu đã đến cảnh giới không cần ăn nữa nhưng vẫn có cảm giác thèm ăn.
Hơn nữa người thường không thể cưỡng lại sức quyến rũ của những món ăn ngon và lạ này.
Bây giờ ngày nào đám người Tiền Nhuận cũng ăn sung mặc sướng, có bếp riêng, nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất nên thức ăn cung cấp cho Trần Dương là món ngon cực phẩm nhất.
“Ngon!”
Bích Tiêu ăn một miếng, nheo mắt lại.
Một luồng linh khí dồi dào lan tỏa trong bụng, ấm áp mềm mại làm người ta thoải mái không nói nên lời.
Trần Dương rót cho cô ấy một ly nước ép linh quả, Bích Tiêu ăn rất vui vẻ.
Chờ sau khi Bích Tiêu ăn xong, chip siêu năng cũng đã lọc ra những tin tức có ích.
Mấy trăm lính đá bị thiệt hại mất một nửa, đội đi xa nhất đã đi được hơn nghìn dặm, đánh dấu vài nghìn nơi có bảo bối.
Có mấy chục nghìn nơi nguy hiểm, một tấm bản đồ hoàn chỉnh xuất hiện trong đầu Trần Dương.
Trần Dương chuyển hình ảnh cho Bích Tiêu.
“Sư đệ, đây là… bản đồ phân bố địa hình trong phạm vi nghìn dặm?”
“Đúng vậy!”
Trần Dương lại nhặt một đống đá vụn dưới đất thổi nhẹ, vài trăm lính đá lại xuất hiện.
Bào chế như trước rồi cho chúng nó tiếp tục dò đường.
“Sư tỷ, no chưa?”
“No rồi!”
Bích Tiêu hơi ngại, phần lớn thức ăn này đã chui vào bụng cô ấy.
“Đi”.
Trần Dương năm tay Bích Tiêu đi, Bích Tiêu không nói gì, đỏ mặt để Trần Dương kéo mình đi.
Có bản đồ hoàn thiện của chip siêu năng, Trần Dương tránh những nơi nguy hiểm dễ như trở bàn tay.
“Sư tỷ, cảm giác này thế nào?”
“Sung sướng!”
Bích Tiêu cầm bảo bối trong tay nói.
“Sung sướng là đúng rồi, chúng ta cố gắng thu thập, sau này không cần phải đến nữa!”
Dã tâm Trần Dương rất lớn, giống như muốn dọn sạch Thư Hải Tông trong một lần.
Nhưng những bảo bối này không phải bảo bối quý giá gì, theo lý thuyết thì tông môn nào cũng có nhà kho riêng.
Thư Hải Tông cũng giống vậy.
Nếu vào được nhà kho của Thư Hải Tông thì mới phê!
Mong đám lính đá này có thể mang về tin tức tốt.
Dọc đường thu thập, lính đá không ngừng bị oan hồn và các loại quỷ quái đánh chết.
Trần Dương lấy hàng chục nghìn đá pháp tắc cao cấp ra tạo thành hàng chục nghìn lính đá.
Pháp lực Trần Dương dồi dào cộng thêm lấy đá pháp tắc cao cấp làm cốt lõi nên không tốn bao nhiêu pháp lực.
Pháp lực vừa mới bị tiêu hao thì Trần Dương đã ngay lập tức nuốt hàng tỷ đá pháp tắc, anh chẳng có gì ngoài tài nguyên.
Cứ dùng thoải mái thôi.
Có đội ngũ hàng chục nghìn lính đá, phạm vi tìm kiếm được mở rộng thêm, thậm chí còn có thể đánh chết một ít quái quỷ tương đối nhỏ và yếu.
Nơi có quái vật bảo vệ, chắc chắn bảo bối sẽ tốt hơn nhiều.
Trần Dương lại đưa ra một phương án có tính thử thách, lấy một trăm nghìn đá pháp tắc ra tạo thành mấy trăm nghìn lính đá.
“Mười người một tổ, gặp yêu quái nhỏ yếu thì giết”.
“Rõ, chủ thượng!”
Nếu là người bình thường thì chắc chắn không làm được như Trần Dương, vì bọn họ không có pháp lực dồi dào như vậy nên chuyện này chỉ thích hợp với Trần Dương mà thôi.
Mấy trăm nghìn lính đá tung hoành ngang dọc, hai người bận bịu đi qua đi lại giữa kiến trúc phức tạp dày đặc.
Bích Tiêu không ngờ sẽ có một ngày mình thu hoạch bảo bối đến mỏi tay.
Nếu không nhờ Trần Dương, chắc chắn cô ấy không thể tiến vào vòng trong.
Thời gian dần trôi, Bích Tiêu đã dần dà ổn định lại tâm trạng. Ban đầu cô ấy thấy phấn khích lắm, bây giờ thì đã bình tĩnh hơn nhiều.
Thậm chí cô ấy còn không thích một số bảo bối quá bình thường.
Thu hoạch trong ngày hôm nay còn nhiều hơn cả số tài sản bao nhiêu năm tu hành của cô ấy cộng lại.
“Khoan đã, phía trước có tiếng động!”
Trần Dương nhận được tin phản hồi, hình như phía trước có ai đó đang chiến đấu.
Anh ra lệnh cho lính đá bảo bọn họ trốn sang chỗ khác quan sát cuộc chiến.
Thoáng chốc đã có hình ảnh cuộc chiến.
“Là Lệ Băng Ngưng!”
Trần Dương vừa nhìn đã nhận ra, trên thực tế, quá dễ dàng để nhận ra một cô gái xinh đẹp như thế.
“Quả nhiên các Thiên Kiêu kia cũng vào vòng trong”.
“Sư đệ, hình như cô ta gặp phiền phức rồi!”
Bích Tiêu cũng nhận được tin giống Trần Dương: “Phọc Địa Oán mạnh quá, hơn nữa đám có khói đen tỏa ra quanh người là thây ma đúng không?”
Thây ma là nửa xác nửa ma, cực kỳ mạnh, gân cốt cứng như kim cương.
Binh khí đánh lên người hắn chỉ làm tia lửa tóe ra bốn phía nhưng da hắn không hề bị thủng.
“Đừng quan tâm đến cô ta, cứ để lính đá đi vòng qua bọn họ, chúng ta tiếp tục tìm thôi”.
Trần Dương cũng mặc kệ người đó là ai, cô ta chẳng là gì của anh nên anh chẳng buồn quan tâm.
Bích Tiêu gật đầu, cũng không hề có ý định cứu giúp.
Sống mấy chục triệu năm, nếu không hiểu chuyện này thì uổng công làm tu sĩ.
Không phải bọn họ nhẫn tâm mà cuộc sống là vậy.
Chuyện anh nông dân và con rắn ngày nào cũng diễn đi diễn lại trong giới tu hành một cách tàn khốc.
“Vạn U Hàn Băng!”
Lệ Băng Ngưng có Vạn U Thần Mạch, tu luyện đạo hàn băng được ông trời ưu ái, có thể mang lại nhiều năng lượng mạnh mẽ cho cô ta.
Nhưng Phọc Địa Oán không có hình thể nhất định, đạo hàn băng khó mà khiến nó bị thương nặng.
Thây ma thì bị thương nặng nhưng số lượng quá nhiều nên khó mà áp chế được.
Ầm ầm ầm!
Không gian xung quanh đều bị đóng băng.
“Gừ!”
Phọc Địa Oán gào thét, sóng âm khuếch tán rất mạnh nên hàn băng cứng rắn nứt toác.
Hàn băng đóng băng thây ma bị vỡ nứt, một lượng lớn ma khí cuộn ngược lại nên năng lực hành động của thây ma lại được khôi phục.
“Cực Độ Thâm Hàn!”
Giọng của Lệ Băng Ngưng rất lạnh, dường như không gian lạnh cóng đến vỡ nát!
“Đóng băng!”
Giờ khắc này, Phọc Địa Oán và thây ma đều bị đóng băng.
Mấy thứ quỷ này rất khó đối phó, dọc đường đi không có cách nào tiêu diệt tận gốc được.
Năm đó Thư Hải Tông chết quá nhiều người, mấy chục triệu năm trôi qua, chỗ này chính là “ổ oan hồn”, muốn hủy diệt oán khí là chuyện không thể nào.
“Ai đang nhìn trộm!”
Lệ Băng Ngưng quát lên, ngay sau đó cô ta xuất hiện trước mặt đám lính đá.
“Thuật Tản Đậu Thành Binh?”
Cô ta không ngờ từng hành động của mình đã bị người khác theo dõi.
“Đóng băng!”
Lệ Băng Ngưng dứt lời, lính đá bị đóng băng.
“Chắc chắn người thả ngươi ra đang ở gần đây”.
…
Giác quan thứ sáu nhạy bén thật, chuyện này mà cũng phát hiện được.
Trần Dương hơi giật mình nhưng thấy bây giờ mình đang ở xa khoảng nghìn dặm nên cô ta không thể tìm thấy mình được.
Mà cho dù tìm được thì sao, chẳng lẽ Trần Dương lại sợ cô ta!
Từ cuộc chiến giữa cô ta là Phọc Địa Oán, Trần Dương đã phát hiện cô ta không có cách giết loại oán quỷ này.
Tất nhiên không ngoại trừ là vì cô ta quá lương thiện.
Nhưng Trần Dương không tin một Thiên Kiêu sẽ lương thiện.
“Sư đệ, lát nữa cô ta tìm đến thì sao?”
“Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, người đẹp đến có đại đao hầu hạ”.
Trần Dương nói ẩn ý.
Nhưng cũng may Bích Tiêu không hiểu ẩn ý trong câu của Trần Dương.
“Sư tỷ, tỷ ăn Phọc Địa Linh này đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!