Chương 787 – Lợn cuồng cắn hổ
“Từ đó về sau, Mục Kiếm Ca thề rằng phải thắng lại nửa chiêu đó cho bằng được!”
“Còn có Long Tiếu Thiên của Cửu Long Cung. Người này có thân người và thân rồng, cảnh giới bán Đạo Vương. Nghe nói lúc người này ở thân người thì đã chém chết kẻ địch Đạo Hoàng sơ kỳ”.
“Có người nói, nếu biến thành thân rồng thì có thể đánh với cả Đạo Hoàng trung kỳ”.
Nghe Bích Tiêu giải thích, Trần Dương có hiểu biết sâu hơn về những Thiên Kiêu này.
Mỗi người đều là cường giả vượt cảnh giới giết chết kẻ địch mạnh.
“Sư đệ, chút nữa vào trong, cố gắng đừng để xảy ra xung đột gì, nhưng nếu xảy ra xung đột thì đừng nương tay”.
Bích Tiêu nói: “Có bao nhiêu sức mạnh thì dùng bấy nhiêu, đánh không lại thì chạy!”
“Dạ, sư tỷ!”
Trần Dương cười gật đầu, Bích Tiêu thường xuyên hành tẩu bên ngoài nên đương nhiên tính cách sẽ cứng rắn, đánh giết quyết đoán.
Càng lúc càng nhiều Thiên Kiêu tới, đủ loại vật cưỡi kỳ lạ đứng quanh, những người bình thường chỉ có thể liên tục lùi lại!
Nhưng lần này Trần Dương không lùi lại nữa.
“Sư tỷ, không cần lùi lại nữa!”
Trần Dương kéo tay Bích Tiêu, lắc đầu: “Lùi ra vòng ngoài khác gì nhường cơ duyên của mình cho người khác, chúng ta tới tìm cơ duyên chứ không tới để nhường cơ duyên”.
Từ trước đến nay, trốn tránh không phải là tính cách của Trần Dương, có thể đám người đó rất lợi hại, nhưng Trần Dương cũng không vì vậy mà sợ.
“Sư đệ, nhưng…”
“Sư tỷ, yên tâm, có đệ ở đây!”
Trần Dương có thể đoán được nỗi lo của cô ấy, tu hành không tiến thì sẽ lùi, vốn là chuyện trăm người cùng tranh, đâu có đạo lý cứ nhường đường mãi.
Trần Dương tu Vô Địch Pháp, đi con đường của đạo Vô Địch.
Anh nhường nhịn Mạnh Tử Bình là vì lời hứa, cũng là vì anh không muốn ra tay, không muốn để lộ quá nhiều về thực lực của mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Trần Dương sẽ nhẫn nhịn hết tất cả mọi người.
Bích Tiêu hiểu ý của Trần Dương: “Được, sư đệ, ta theo đệ!”
Trần Dương cười nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, trên không trung vang vọng một giọng nói bá đạo: “Những người phía trước cút hết cho ta, bổn Hoàng tử tới rồi!”
Một con bạch hổ cực lớn chạy như điên từ trong rừng rậm ra, dọc đường tông đổ không biết bao nhiêu cây cối.
Một người đàn ông cao quý đến mức khiến người ta phải khiếp sợ mặc trang phục màu vàng đứng trên đầu con bạch hổ.
“Là Thập Tam Hoàng tử của Vạn Quốc Tông – Tần Vũ!”
“Không ngờ hắn cũng tới”.
“Haiz, tới nhiều Thiên Kiêu thế này thì làm gì còn phần cho chúng ta nữa!”
Mọi người lắc đầu ngậm ngùi, đến lúc những Thiên Kiêu tranh đấu thì làm gì còn phần cho bọn họ.
“Hai người các ngươi mau tránh ra!”
Người đứng bên cạnh hét gọi hai người Trần Dương.
Tần Vũ này trước nay hành sự không kiêng nể gì, giết người không chớp mắt, ngươi cản trước đường hắn thì chẳng phải tự tìm đường chết à?
Bích Tiêu căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay rịn mồ hôi, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu rồi.
Một đám Thiên Kiêu đứng bên cạnh đều lạnh lùng nhìn, dường như đứng ở đó không phải là hai con người mà chỉ là hai con kiến.
Bọn họ còn đang thầm nghĩ, có phải hai kẻ ngày bị dọa đến ngu người rồi không?
“Không tránh đường à?”
Tần Vũ cười khẩy: “Tiểu hổ, ăn hai bọn chúng cho ta!”
“Gừ!”
Con bạch hổ rống lên một tiếng rồi nhún người nhảy một cái vượt cả nghìn mét, thân thể to lớn hệt như một ngọn núi nhỏ.
“Các ngươi chết chắc rồi!”
“Haiz, tiếc quá, cô gái xinh đẹp như thế mà phải chết trong miệng hổ”.
Giọng bàn tán của những người khác vang lên, Bích Tiêu đã chuẩn bị thi triển Tuế Nguyệt Pháp rồi.
Đúng lúc này, bên tai cô ấy vang lên một giọng nói cực kỳ thản nhiên: “Cút!”
Giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng, sau đó là tiếng nổ lớn trên trời.
“Ầm!”
Con bạch hổ cực lớn bị đánh bay, Tần Vũ nhảy lên, đứng vững trên không trung.
Đến lúc hắn hoàn hồn lại thì đầu con vật cưỡi của hắn đã bị đánh thành bột mịn rồi.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, Tần Vũ cực kỳ tức giận!
“To gan!”
Tần Vũ quát lớn, dấu tay to che lấp cả bầu trời vỗ xuống.
Mặt Trần Dương không hề thay đổi, búng tay điểm một cái, quang điểm đáng sợ nở rộ.
“Phốc!”
Dễ dàng đánh xuyên qua lòng bàn tay hắn.
Thuật pháp bị phá, tay phải của Tần Vũ run rẩy, lòng bàn tay xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón tay cái.
“Ngươi là ai?”
Tần Vũ chưa từng gặp Trần Dương, hoặc có thể nói là hắn biết mặt tất cả những Thiên Kiêu trong tốp hai trăm tông môn đứng đầu!
Lẽ nào là Thiên Kiêu mới quật khởi lên gần đây?
“Ngươi hỏi làm gì?”
Trần Dương hờ hững nói: “Chỗ này ta đã giành trước rồi!”
Nói rồi anh xoay người lại.
Đôi mắt Bích Tiêu long lanh, đó là Tần Vũ của Vạn Quốc Tông, hắn cũng là Thiên Kiêu đấy!
Thế mà bây giờ Trần Dương trấn áp được hắn dễ như trở bàn tay.
Thế Trần Dương…
Nghĩ đến đây, Bích Tiêu gần như nín thở, Thiên Kiêu, Trần Dương là Thiên Kiêu cái thế thực thụ!
“Người này là ai thế? Sao ta chưa từng gặp?”
“Hắn là Thiên Kiêu tông môn nào thế?”
“Tên này ra ngoài khiêm tốn quá nhỉ?”
“Cái này gọi là lợn cuồng cắn hổ”.
Vốn tưởng hai người Trần Dương chết chắc, nhưng ai ngờ tình hình thay đổi đột ngột, đối phương đã dễ dàng hóa giải được cục diện.
Không những đám người bên cạnh mà đến cả đám Thiên Kiêu đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc.
Thực lực của Tần Vũ không hề thấp chút nào.
“Tiểu tử, muốn chết à!”
Tần Vũ nổi giận đùng đùng, giết vật cưỡi của hắn, đánh tay hắn bị thương, Tần Vũ hắn đã bao giờ mất mặt thế này đâu?
“Thần Đế Phá Thiên Quyền!”
“Đẳng thứ ba cộng thêm hai mươi lần lực!”
Trần Dương vung một đấm ra.
“Ầm!”
Hai quyền va vào nhau, không phân thắng thua.
Sắc mặt Tần Vũ trở nên nghiêm trọng hơn, người có thể đấu tay đôi với hắn chắc chắn không phải dạng kém cỏi!
Tuy vừa nãy hắn chỉ dùng có bảy phần lực.
Nhưng nhìn vẻ thản nhiên của đối phương thì chắc chắn cũng chưa dùng hết toàn lực.
Sóng xung kích cực mạnh quét hết những người xung quanh ngả nghiêng ngả ngửa, buộc phải lùi về sau.
Đúng là không so sánh thì không tức chết mà, bọn họ còn không chịu nổi sóng lực tàn dư của trận đấu này nữa.
“Thư Hải sắp mở rồi, nếu ngươi muốn đấu thì ta đấu với ngươi đến cùng!”
Trần Dương thản nhiên nói.
Tần Vũ dao động, ở ngoài này chiến đấu chắc chắn sẽ để những người khác vào trong trước mất. Chút nữa vào trong rồi thì thiếu gì cơ hội trả thù.
“Ngươi cứ đợi đấy!”
Tần Vũ hung hăng nói câu này rồi bước sang bên.
Lúc này, xung quanh di chỉ Thư Hải sinh ra một lực hút cực mạnh, dường như hút tất cả mọi người vào trong.
“Cấm địa của di chỉ sắp mở rồi, mọi người chuẩn bị đi!”
Không biết ai đó đã hét lên câu này.
“Sư tỷ, tỷ theo sát đệ nhé”.
Trần Dương nhìn Bích Tiêu.
“Ừm!”
Bích Tiêu gật đầu, vốn dĩ cô ấy sợ Trần Dương thiếu kinh nghiệm nên mới tới chăm sóc anh.
Bây giờ mình lại trở thành người được chăm sóc kia.
Trước mặt đám Thiên Kiêu này cô ấy thật sự chẳng là gì.
Nhưng đợi đến lúc cô ấy luyện thành công những Tuế Nguyệt Pháp khác thì chắc chắn có thể theo kịp bọn họ.
Không cầu mong có thể giết được Đạo Hoàng, có sức để địch lại họ thôi là cô ấy đã mừng lắm rồi
“Vù!”
Đúng lúc này, trong hư không xuất hiện hết vòng xoáy này đến vòng xoáy khác.
“Mau xông vào!”
Xoẹt!
Từng đạo thân ảnh hóa thành lưu quang bay vút vào trong.
“Sư tỷ, chúng ta đi!”
Trần Dương và Bích Tiêu cũng bay vào một trong những vòng xoáy đó.
Vốn dĩ Tần Vũ định ra tay lúc này, nhưng nhớ lại mục đích mình tới đây nên hắn mới nhịn.
Hắn phải tới nơi đó với tốc độ nhanh nhất mới được.
Vào vòng xoáy, môi trường xung quanh thay đổi trong nháy mắt, cảnh tượng đổ nát thê lương, ánh lửa ngút trời, tiếng kêu rên vô tận vang lên bên tai.
Tiếng kêu rên như vọng từ nơi rất xa xôi, lại vừa như sát ở bên tai khiến người ta dựng cả tóc gáy.
“Sư đệ, đây là vòng ngoài!”
Đây không phải lần đầu Bích Tiêu vào đây, thế nên cô ấy có kinh nghiệm.
Nhìn linh quang bay tán loạn trên không trung, cô ấy vui mừng nói: “Mau, những quang điểm kia đều là thư linh, bắt chúng lại!”
Trần Dương nghe vậy thì lập tức dùng Tụ Lý Càn Khôn.
Thu hết tất cả những quang điểm có thể nhìn thấy bằng mắt thường vào, chí ít cũng phải đến hơn một trăm nghìn quang điểm.
Người vào sau nhìn thấy cảnh này đều mắng chửi luôn mồm: “Mẹ kiếp, chơi ác thế, không chừa chút canh nào cho người khác húp luôn!”
“Đi vào trong, bên trong có nhiều đồ tốt hơn”.
“A…”
Lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Một oan hồn thê lương bay từ bên cạnh ra, xuyên thủng cơ thể của tu sĩ kia, rồi móc tim của hắn ra.
“Kẻ đột nhập đều phải chết!”
Oan hồn vừa nhai quả tim vừa nói, giọng nói cực kỳ chói tai.
“Là đám oan hồn chết oan của Thư Hải Tông, phải cẩn thận đấy!”
Bích Tiêu nói: “Nhất định phải luôn luôn mở lớp bảo vệ”.
Trần Dương lấy một chí bảo phòng ngự ra, bao trùm cả hai người lại: “Như thế này thì không sao nữa rồi”.
“Chúng ta đi tiếp vào trong, thế giới bên trong rất lớn, thậm chí còn rộng hơn cả Lan Đình Tiên Cung nữa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!