Chương 776: Phân thân tuế nguyệt
“Ngưu Đại thắng trận này!”
Lạc Bắc Đẩu thật chịu không nổi nữa, hai kẻ này cứ nổ với nhau, không quan tâm gì tới ai khác.
Ngưu Đại trở về, đám Ngưu Nhị hoan hô nhảy nhót.
Trận tiếp theo là của Ngưu Nhị!
Đối thủ của Ngưu Nhị là một nữ đệ tử của Diễn Võ Viện, tuy không xinh đẹp bằng Ngải Diệp Thanh nhưng cũng là một người đẹp.
Vừa bước lên lôi đài, Ngưu Nhị chả thèm chào hỏi gì mà nói thẳng: “Ngươi xấu quá đi mất, xấu thế này sao đủ tự tin lên lôi đài thế?”
Nữ đệ tử lập tức tức điên lên.
Người khác nghe thế cũng mướt mồ hôi, nhưng có người đứng phía dưới nói: “Sư muội, đừng nghe hắn nói, hắn cố ý làm muội phân tâm đó”.
Nghe thế nữ đệ tử kia gật đầu: “Muội hiểu rồi!”
“Ta nói thật đấy, ta thấy cô còn xấu hơn đám phụ nữ ở Hồng Trần Giáo nữa. Ta đề nghị cô nên học hỏi các cô gái ở Hồng Trần Giáo đi, như thế có thể gia tăng sự tự tin của cô đấy”.
“Cô yên tâm, không cần học phí đâu, ta quen thân với họ lắm…”
“Ta giết ngươi!”
Nữ đệ tử kia thật sự nổi điên lên, phụ nữ trong Hồng Trần Giáo là hạng người thế nào chứ?
Đó là hạng làm dâu trăm họ, bảo cô ta học tập đám người kia thì khác gì sỉ nhục cô ta?
Mặt Phong Lưu Niên đen như đít nồi, Chiến Kiếm Phi xấu hổ, không nói lời nào nhưng trong lòng thầm mắng: “Thứ khốn kiếp, thi đấu thì lo thi đấu đi, nói Hồng Trần Giáo làm gì chứ! Ngươi sợ người khác không biết đám phụ nữ Hồng Trần Giáo kia bắt các ngươi giặt yếm suốt mấy trăm năm hả?”
Thương Dương với Trang Bất Phàm thì nhìn nhau rồi cười.
Ai cũng biết Chiến Kiếm Phi có chín đệ tử ngờ nghệch, nhưng sức chiến đấu của chín người này rất mạnh, cũng được xem như chín kẻ kỳ lạ trong Thiều Hoa Viện.
“Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi vài câu mà ngươi còn không vui à?”
Ngưu Nhị hừ lạnh: “Xấu xí thì cũng phải có óc chứ, ta cũng không thèm đụng vào ngươi nữa là, xấu quá đi mất, chút đấu xong ta phải đi rửa mắt mới được!”
“A… Ta không đấu nữa, ngươi là đồ khốn nạn!”
Nữ đệ tử kia không chịu nổi nữa, khóc lớn rồi nhảy xuống khỏi lôi đài!
Mọi người thấy vậy cũng ngơ ngác.
Họ từng thấy người ta bị đánh đến khóc chứ chưa thấy ai nói đến nỗi khiến người ta khóc, nhưng cũng phải nói Ngưu Nhị này độc miệng quá.
Trần Dương với Bích Tiêu cười chảy cả nước mắt!
Trán Phong Lưu Niên nổi cả gân xanh: “Dùng mưu hèn kế bẩn thế này thật không đáng là con người”.
Chiến Kiếm Phi trả lời: “Rõ ràng là tâm lý của đệ tử ông không vững, nói vài ba câu thì đã làm sao? Nhỡ ngày sau gặp phải tà ma ngoại đạo, còn buông lời ghê tởm hơn thế nữa thì sao? Cô ta / đâu thể ôm mặt khóc mà chạy đi?”
“Cãi cùn!”
Phong Lưu Niên hừ một tiếng, không thèm để ý tới ông ấy nữa, nhưng trong lòng cũng đồng tình với cách nói của Chiến Kiếm Phi.
Tâm lý mấy đệ tử này chả vững gì cả, mắng chửi vài câu đã là gì đâu.
Xem ra phải mài giũa tâm lý của bọn chúng thêm nữa.
“Sư tỷ cố lên!”
“Đợi ta giành chiến thắng”.
Đối thủ của Bích Tiêu là nhị sư huynh của Chiến Đường, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, mặc chiến giáp, thân cao hai mét, để râu quai nón, lông tóc rậm rạp.
Trông Bích Tiêu cực kỳ nhỏ bé trước hắn.
“Quả nhiên, có thể so sánh độ đẹp trai với chúng ta chỉ có đệ tử của Chiến Đường thôi!”
“Kẻ này đẹp trai chỉ thua chúng ta hai phần thôi, cũng là một đối thủ mạnh đó!”
“Chỉ là râu ria xồm xoàm quá, tỉa tót bớt thì sẽ đẹp trai hơn, nói không chừng chỉ đẹp kém chúng ta một phần thôi ấy chứ!”
“…”
Trần Dương lại né ra xa thêm chút nữa, cứ tiếp tục nghe thì chắc anh sẽ bị tẩy não mất.
Bây giờ anh cũng đã bắt đầu nghi ngờ thẩm mỹ của mình có vấn đề gì không rồi đây.
“Lý Đạt – Chiến Đường!”
“Bích Tiêu – Hình Phạt Viện!”
“Bích Tiêu sư muội, muội không phải là đối thủ của ta!”
“Vậy sao?”
Bích Tiêu ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Đạt. Cô ấy đã nuốt nguyên thai Đạo Hoàng, ba năm trước đã đột phá bán Đạo Hoàng rồi.
Đến ngày hôm nay, thực lực của cô ấy đã tiến thêm một bước nữa, có thể nói rất gần với cảnh giới Đạo Hoàng rồi!
Nếu không phải cô ấy còn muốn cùng Trần Dương đi Thư Hải thì cô ấy đã toàn tâm toàn ý đột phá Đạo Hoàng rồi.
“Đắc tội rồi”.
Lý Đạt nói một câu rồi há miệng phun ra một luồng lửa màu đen.
“Lửa Hắc Ma!”
“Là viêm hỏa bản mệnh của nhị sư huynh, vô cùng lợi hại”.
“Không ngờ nhị sư huynh vừa lên đã nặng tay như vậy, chắc huynh ấy muốn mau chóng kết thúc trận chiến”.
“Bích Thanh Thần Nguyên Thuẫn”.
Một luồng thanh khí ngăn cách lửa đen lại: “Tuế Nguyệt Pháp, khô héo!”
Cô ấy điểm tay một cái, sức mạnh tuế nguyệt xoắn lấy lửa Hắc Ma, chỉ trong vòng hai giây, thế lửa đã dần dần bị đàn áp.
“Băng diệt!”
Lý Đạt cũng tu luyện Tuế Nguyệt Pháp, hơn nữa Tuế Nguyệt Pháp của Chiến Đường còn thiên về chiến đấu nhiều hơn.
Lấy sức mạnh làm trọng tâm, lấy pháp lực làm chất đốt, lất đạo làm động cơ.
Hắn tung một quyền ra, Bích Thanh Thần Nguyên Thuẫn lập tức xuất hiện vô số vết nứt.
“Đảo ngược”.
Tuế Nguyệt Pháp nghịch chuyển, vết nứt trên Thanh Thuẫn lập tức biến mất.
“Sư muội tu luyện Tuế Nguyệt Pháp nhuần nhuyễn thật. Cùng là tuế nguyệt mà muội có tể nghịch chuyển cả đòn công kích của ta, giỏi lắm”.
Trông Lý Đạt thô lỗ nhưng nội tâm lại vô cùng tinh tế, vừa giao đấu là đã biết Bích Tiêu là một đối thủ khó nhằn.
Tuy đệ tử Hình Phạt Viện ít nhưng sức chiến đấu không hề yếu.
“Thế không biết sư muội có thể đỡ được chiêu này không?”
“Nhật Nguyệt Như Thoa”.
Tay trái hóa trăng, tay phải thành đấm, chỉ trong nháy mắt, sức mạnh tuế nguyệt mục nát lan tràn, phủ đầy lôi đài.
Ngay đến cả lôi đài dưới chân cũng bắt đầu mục nát vỡ vụn.
“Ầm!”
Một nắm đấm giáng trên Thanh Thuẫn.
“Răng rắc!”
Thanh Thuẫn nổ tan tành trong tích tắc.
Bích Tiêu liên tiếp lùi sau, thời khắc đó Tiểu Siêu đã tính ra sức mạnh tấn công của hắn. Lẽ ra lúc đó cô ấy đã phải bị thương, nhưng cô ấy đã kịp thời nhảy khỏi phạm vi bị tấn công.
“Quang Âm Tự Tiễn!”
Tay Bích Tiêu bắn ra một đạo ánh sáng hình mũi tên nhỏ.
“Viu”
Tốc độ của nó nhanh đến cực điểm, chớp mắt đã xuyên qua thần thuẫn hộ thể của Lý Đạt, găm vào cánh tay trái của hắn.
“Há!”
Mũi tên tuế nguyệt đâm trúng, phế luôn cánh tay của hắn khiến sức chiến đấu của Lý Đạt giảm đi trong tích tắc!
Nhưng Lý Đạt cũng là một người rất nhẫn tâm. Hắn rứt bỏ luôn cánh tay của mình, dùng pháp lực thúc đẩy, tuy tiêu hao lượng lớn thể lực và pháp lực nhưng có thể bộc phát sức mạnh cực lớn trong thời gian ngắn!
“Quang Âm Tự Tiễn, đi!”
Mấy chục mũi tên hóa thành lưu quang phóng ra, chặn hết tất cả đường đi của Lý Đạt.
“Thương Hải Tang Điền!”
Trước người Lý Đạt đột nhiên xuất hiện một vũng nước sâu, đây là biển Tuế Nguyệt được ngưng tụ từ Tuế Nguyệt Pháp.
Là một chiêu thức vô cùng mạnh.
Có thể phòng ngự cũng có thể dùng để tấn công.
Đặc biệt là để giam cầm. Những người có tu vi thấp thì không quá một giờ ba khắc sẽ bị biển Tuế Nguyệt này mài mòn hết tuổi thọ.
Tất cả những mũi tên kia cũng bị cản lại hết.
Biến thành chất dinh dưỡng cho biển Tuế Nguyệt.
Năm bộ Tuế Nguyệt Pháp, tương sinh tương khắc.
“Nhận thua đi, trước biển Tuế Nguyệt thì muội chỉ còn đường thua mà thôi”.
“Ta không nghĩ vậy đâu”.
Bích Tiêu cười khẩy: “Núi có thể sập, biển có thể cạn, tuy biển Tuế Nguyệt rất lợi hại nhưng muốn đánh bại ta thì không dễ vậy đâu”.
“Thiên địa luân chuyển, tuế nguyệt di dời, Tuế Nguyệt Băng Quyền!”
Tuế Nguyệt Băng Quyền là bộ Tuế Nguyệt Pháp đánh cận chiến duy nhất của Hình Phạt Viện.
Tổng cộng có năm quyền.
Quyền thứ nhất sập núi.
Quyền thứ hai lấp biển.
Quyền thứ ba nghiền nát sông núi.
Quyền thứ tư nhật nguyệt luân chuyển, vật đổi sao dời.
Quyền thứ năm pháp tắc băng diệt!
Đương nhiên Bích Tiêu đã luyện thành công quyền thứ năm rồi, dùng sức mạnh của cường giả rất gần cảnh giới Đạo Hoàng để thôi thúc Tuế Nguyệt Băng Quyền, thế nên tất nhiên sức mạnh sẽ lớn đến mức khó mà tưởng tượng được.
“Muội có mạnh đến đâu thì đòn công kích cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho biển Tuế Nguyệt này của ta thôi”.
Hai chiêu giao nhau, biển Tuế Nguyệt chấn động, vô số pháp tắc bị hủy diệt.
Mặt Lý Đạt biến sắc, một luồng sức mạnh khổng lồ xuyên qua biển Tuế Nguyệt này đánh lên người hắn.
“Vút!”
Cơ thể cao lớn rơi xuống dưới đài.
Bích Tiêu mỉm cười: “Đã nhường rồi!”
Đúng là đánh trận này rất vất vả, nếu không có Tiểu Siêu giúp đỡ thì chắc chắn cô ấy không thắng dễ dàng như thế này được.
“Thắng rồi, sư muội thắng rồi, ta biết là sư muội có thể thắng mà!”
“Sư muội vạn tuế!”
Đám người Ngưu Đại hoan hô.
Trần Dương cũng đứng lên vỗ tay, trận này đánh đẹp lắm, nhưng cũng rất chật vật.
Anh biết thực lực của Bích Tiêu, Lý Đạt này cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Lý Đạt lau vệt máu trên khóe miệng: “Ta thua tâm phục khẩu phục!”
Chiến Kiếm Phi mặt mày hớn hở: “Lão Trang, nhìn thấy chưa? Ta đã nói là đồ đệ của ta sẽ thắng mà!”
Trang Bất Phàm bưng ly trà lên hớp một ngụm để che giấu đi sự bất an trong lòng.
Thật là mất mặt quá đi mất, đường đường là nhị sư huynh của Chiến Đường mà không đánh lại thập sư muội của Hình Phạt Viện.
“Sư tỷ!”
Trần Dương giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Bích Tiêu nở nụ cười tươi, giây phút tỏa sáng đó khiến Trần Dương hơi mất hồn.
Sau đó là lần lượt đến đám người Ngưu Tam thi đấu, trong bảy người chỉ có hai người được đi tiếp vào vòng trong, năm người còn lại thì bị loại thẳng.
Ngưu Đại, Ngưu Nhị, Ngưu Tứ, Ngưu Ngưu, Bích Tiêu, Hình Phạt Viện đã có năm đệ tử lọt vào vòng sau. Chiến Kiếm Phi rất hài lòng với thành tích này.
Chắc chắn Trần Dương có thể lọt vào vòng sau, Chiến Kiếm Phi rất tự tin ở điểm này. Tính như vậy thì sẽ được sáu người, Hình Phạt Viện ít người nhưng lại chiếm một phần sáu danh sách.
Ông ấy tự hào quá đi chứ.
Đối thủ của Mạnh Tử Bình là tam sư huynh của Đạo Binh Viện, thực lực Đạo Hoàng hậu kỳ, hắn phải tốn hơn trăm chiêu mới hạ được người này.
Trong đám đệ tử thân truyền này, Mạnh Tử Bình quan ngại nhất là Trần Dương.
Hắn biết thực lực của Trần Dương thế nào, anh là đối thủ mạnh của hắn.
Trần Dương đang quan sát thi đấu thì cảm giác có người đang lén nhìn mình. Anh quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Mạnh Tử Bình.
Anh cười mỉm.
Mạnh Tử Bình muốn cạnh tranh Tự Liệt, mình cũng đã đồng ý giúp hắn cạnh tranh, hắn cũng kiếm được rủng rỉnh đầy túi tiền hoa hồng bán máy truyền ảnh, đương nhiên số hoa hồng đó chỉ giới hạn trong lợi nhuận bán được ở ngoại thành Lan Đình Tiên Cung mà thôi.
Ba năm nay chắc hắn cũng kiếm được hơn trăm tỷ đá pháp tắc.
Cung cấp nhiều tài nguyên như vậy mà hắn còn không tranh được Tự Liệt thì không phải lỗi của mình rồi.
Mạnh Tử Bình thu ánh mắt lại, cũng nở nụ cười.
Tả Linh Nhi tức giận phừng phừng bước xuống khỏi lôi đài, cô ta đã thua trận đấu này.
“Sư huynh, huynh phải báo thù cho ta!”
Mạnh Tử Bình bất lực nhìn cô ta, sư muội này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều là được nuông chiều từ bé.
Cha mẹ đều là trưởng lão nội môn, cô ta khá có tố chất nhưng lại không thích tu luyện.
Nếu chuyên tâm tu luyện thì chắc chắn sẽ không thua hắn là bao đâu.
“Kiều sư muội, trận sau là tới muội rồi đấy, cố lên”.
Mạnh Tử Bình nhìn Kiều Uyển Thanh.
“Sư huynh yên tâm, muội chắc chắn sẽ thắng”.
“Cố lên Kiều sư muội, ta sẽ ở bên cạnh cổ vũ cho muội!”
Đoạn Kỳ Lân đứng bên cạnh nói.
Kiều Uyển Thanh cũng cạn lời với hắn.
“Sư huynh, muội lên đây!”
Nói rồi cô ta nhảy lên lôi đài, đối thủ là tứ sư huynh của Diễn Võ Viện – Vương Dũng.
Người này đã đến đỉnh của Đạo Vương trung kỳ rồi, tu vi ngang ngửa với cô ta.
Đương nhiên điểm yếu của cô ta luôn là sức mạnh, không thể đánh cận chiến, nếu để đối phương áp sát thì cô ta sẽ gặp nguy.
“Tuế Nguyệt Diễn Vạn Đạo, Vạn Đạo Quyền!”
Tuế Nguyệt Pháp của Diễn Võ Viện dung hợp cả thuật pháp và kỹ thuật chiến đấu, rất thực dụng nhưng cũng rất khó luyện.
Ngoài Tuế Nguyệt Pháp của Thiều Hoa Viện thì nó chính là pháp môn khó tu luyện nhất.
Nhưng nếu luyện thành thì sức chiến đấu sẽ rất mạnh.
Mỗi lần dung nhập một đạo chiến pháp thì uy lực sẽ tăng lên gấp đôi.
“Lưu Quang Tuế Nguyệt!”
Kiều Uyển Thanh vô cùng thận trọng, dùng pháp tiêu hao để mài mòn thần thông tuế nguyệt.
Hiệu quả khá ổn, Vạn Đạo Quyền của đối phương tiêu tán ngay.
“Gia tốc tuế nguyệt, sức chiến đấu khá đấy, luyện thành được Tuế Nguyệt Pháp của Thiều Hoa Viện rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!