Chương 772: Được yêu thích
Giản Trúc cực kỳ sợ hãi.
Mình không tặng được quà chúc thọ, ngược lại còn khiến sư phụ bị ma niệm quấn thân, đây là tội lỗi tày trời.
Sắc mặt Lạc Bắc Đẩu khó coi, tuy ông ta muốn tát một cái cho thứ khốn kiếp này chết luôn, nhưng ông ta đã nhịn được, hôm nay là đại thọ một trăm triệu tuổi của ông ta.
Nhiều người còn đang đợi để cười cợt ông ta đó, sao ông ta có thể mắc bẫy được.
“Bất Hủ Tiên Vương Đan và Bất Hủ Ma Vương Đan khó phân biệt, con không biết cũng là chuyện thường. Tuy suýt chút nữa đã phạm lỗi lầm lớn nhưng lòng hiếu thuận là đáng quý, về chỗ đi”.
Lạc Bắc Đẩu thản nhiên nói.
“Đa tạ sư phụ”.
Giản Trúc hoảng loạn không ngừng dập đầu.
Lạc Bắc Đẩu dễ dàng bỏ qua chuyện này khiến những kẻ giỏi hóng chuyện chỉ đành thở dài.
Màn dâng lễ vẫn tiếp tục.
Dẫn chương trình hô lớn: “Kiều Uyển Thanh, hiến lễ!”
Kiều Uyển Thanh bước lên trước một bước rồi lấy một hộp gỗ ra: “Đệ tử chúc sư phụ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”.
“Được, mau đứng lên”.
Lạc Bắc Đẩu mỉm cười.
Kiều Uyển Thanh đứng lên rồi mở hộp gỗ ra, bên trong có một miếng tinh thạch hình chữ nhật.
“Đây là vật gì?”
“Thưa sư phụ, đây là tâm băng tinh mà đệ tử đã lấy từ đầm băng Thiên Tâm sâu chục triệu trượng ở đạo vực Hàn Băng về ạ. Vật này có thể chế ngự tâm ma, có tác dụng lớn lúc tu luyện gặp trắc trở”.
“Tốt lắm”.
“Lạc Đạo chủ, tuy vật này chỉ là vật trợ giúp nhưng có tính thực dụng cao. Nếu có vật này chắc chắn sẽ nâng cao tỷ lệ thành công lên một phần khi phá bỏ chướng ngại”.
Lạc Bắc Đẩu gật đầu, đúng là thứ đồ tốt: “Con có tâm quá, vào chỗ ngồi đi”.
“Đa tạ sư phụ!”
Kiều Uyển Thanh mỉm cười rồi ngồi vào chỗ.
“Đoạn Kỳ Lân, hiến lễ!”
Đoạn Kỳ Lân hơi ngơ ngác đứng đó, ánh mắt cứ nhìn chòng chọc Kiều Uyển Thanh, dường như không nghe thấy gì.
Người dẫn chương trình gọi mấy tiếng liền, nhìn Lạc Bắc Đẩu có vẻ không vui cho lắm thì hắn vội bước tới: “Đoạn thiếu gia, đến lượt cậu dâng quà rồi!”
Bây giờ Đoạn Kỳ Lân mới hoàn hồn: “Ừ, ừ!”
Cha mẹ Đoạn Kỳ Lân nhìn nhau bất lực. Nếu lúc đầu họ biết ‘Nhập Tình’ sẽ thế này thì có nói gì họ cũng sẽ không cho hắn luyện môn đạo pháp này đâu.
Lạc Bắc Đẩu không ưa Đoạn Kỳ Lân tí nào, nhưng ngại chỗ cha mẹ hắn nên cũng phải giả vờ ra mặt.
“Đệ tử chúc sư phụ vạn thọ vô cương”.
“Đứng lên đi”.
Nụ cười trên mặt Lạc Bắc Đẩu cũng lạnh nhạt hẳn đi.
“Cái thằng ngốc này, vốn dĩ Đạo chủ đã không thích hắn rồi, đến Tuế Nguyệt Pháp còn không thèm truyền cho nó. Ấy vậy mà trong ngày đại thọ, nó lại thể hiện như thế này đây”.
“Thôi cứ xem đi, chút nữa đừng để xảy ra loạn gì là được”.
Đoạn Kỳ Lân lấy ra một quyển sách: “Sư phụ, đây là một quyển điển tàng đệ tử vô tình thấy được trong Thư Hải. Nội dung của nó vô cùng thâm sâu khó hiểu, chắc là rất cao cấp nên đệ tử đặc biệt dâng tặng cho sư phụ…”
“Được rồi, ta nhận tấm lòng của con, đứng dậy đi”.
Lạc Bắc Đẩu phất tay: “Vào chỗ ngồi đi”.
“Cái thằng đần này, một quyển sách mà có thể được xem là quà mừng à?”
“Thế này chẳng phải hại Đạo chủ sao?”
“Ai mà chẳng biết sách trong Thư Hải, hoặc là bản khuyết sót, hoặc là đạo pháp của những tông môn khác, tùy tiện tu luyện có khác gì tự tìm đường chết không?”
Cô Chi Viễn thì cười khẩy: “Cứ tiếp tục thế này thì cha mẹ ngươi cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu”.
Kiều Uyển Thanh thì cạn khô lời, tuy cô ta ghét Đoạn Kỳ Lân bám riết lấy mình nhưng không muốn hắn bị sư phụ ghét bỏ.
Không yêu nhưng vẫn có tình đồng môn.
Cha mẹ Đoạn Kỳ Lân cũng thở dài: “Nếu khó quá thì nói Đạo chủ bãi danh đệ tử thân truyền của Kỳ Lân đi thôi”.
“Nói bừa cái gì thế? Không có thân truyền thì lấy gì cạnh tranh Tự Liệt?”
Đoạn Thiên Nhai đè thấp giọng nói: “Biết nịnh nọt thì đã là gì? Bà đừng quên, ở Lan Đình Tiên Cung xem trọng thực lực nhất, tặng quà có tốt đên đâu mà thực lực yếu kém thì cũng bằng không thôi”.
“Cuộc chiến hệ viện hai năm sau và cuộc chiến cạnh tranh Tự Liệt hơn chín mươi năm sau, chỉ cần Kỳ Lân thể hiện tốt thì chắc chắn Đạo chủ sẽ không hủy danh đệ tử thân truyền của nó đâu”.
Mẹ Đoạn Kỳ Lân thở dài rồi khẽ gật đầu.
“Sư tỷ, Thư Hải là nơi nào?”
Trần Dương nhìn Bích Tiêu hỏi.
“Thư Hải kia từng là một trong mười đạo cung hàng đầu ở vực Vĩnh Hằng, tự xưng là có đạo pháp của tất cả các tông môn trong thiên hạ, điển tịch đạo pháp nhiều vô số kể. Những người ở đó si mê nhất chính là thu thập thần thông đạo pháp của các tông môn”.
“Cũng chính vì vậy mà tầm tám mươi triệu năm trước đã bị nhiều đạo cung liên thủ tiêu diệt”.
“Nhưng Thái Thượng trưởng lão của Thư Hải là cường giả siêu cấp đã đạt đến tầng thứ chín của Bất Hủ, nhón nửa bước chân nữa sẽ vào Vĩnh Hằng. Ông ta hiến tế tính mạng của mình để bảo vệ cả tông môn. Bây giờ chỗ đó chính là một trong những khu thám hiểm lớn nhất của vực Vĩnh Hằng. Trên Đạo Hoàng không được vào trong, nếu không sẽ bị cấm chế giết chết”.
“Nếu đệ thấy hứng thú thì có thể tới đó lịch luyện”.
Trần Dương gật đầu, thu thập thần thông đạo pháp của các tông môn là đại kỵ trong tất cả những điều cấm kỵ, khó trách khiến các tông môn khác liên thủ tấn công.
Nhưng thứ khiến Trần Dương thấy hứng thú đó là điển tịch được giấu trong đó.
Một trong mười đạo cung hàng đầu, có đủ mọi thử, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều công pháp.
Đừng nói là công pháp Đạo Vương, chắc chắn là trong đó cũng có rất nhiều công pháp Đạo Hoàng!
“Sư tỷ từng tới đó chưa?”
“Từng tới một lần, thu hoạch được mấy trăm quyển đạo pháp đạo tàng, nhưng đa số đều còn khuyết sót”.
“Đệ muốn đi à?”
Bích Tiêu nhìn là biết Trần Dương nghĩ gì: “Muốn đi cũng được, nhưng tốt nhất là đợi sau đại hội ngũ viện kết thúc rồi hãy đi, đến lúc đó… ta đi với đệ!”
“Thật à?”
“Đương nhiên!”
Bích Tiêu cười: “Đệ từ động phủ giới lên đây, thực lực còn yếu, tùy tiện đi e là sẽ gặp nguy hiểm”.
“Đa tạ sư tỷ!”
Trần Dương cười hì hì: “Có sư tỷ che chở thì chắc chắn sẽ không sao”.
“Được rồi, đừng có mà dẻo miệng”.
Trần Dương không hề biết trước nay Bích Tiêu đều luôn đi một mình, không thích đồng hành cũng người khác.
“Hồng Đình Phương hiến lễ!”
Hồng Đình Phương bước nhanh tới trước rồi quỳ xuống: “Đệ tử cung chúc sư phụ phúc thọ vô cương, vạn sự như ý”.
“Đứng lên đi”.
Lạc Bắc Đẩu mỉm cười.
Hồng Đình Phương vỗ tay, mấy lực sĩ khiêng một bia đá to vào, bia đá to đó còn được che vải đỏ.
“Răng rắc!”
Lúc bia đá được đặt xuống, nền đất bị nghiền nứt, mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân mình chấn động nhẹ.
“Đình Phương, đây là vật gì?”
“Thưa sư phụ, đây là bia đá Vạn Giới. Con đã có được từ di chỉ Vạn Giới Tiên Tông, trong này chứa đựng ý chí của vô số người ở Vạn Giới Tiên Tông, nếu có duyên thì sẽ có được truyền thừa từ trong này”.
“Cơ duyên của con rất tốt”.
Lạc Bắc Đẩu gật đầu, bia đá Vạn Giới này là đồ tốt, để ở Thiều Hoa Cung, mọi người đều có thể thử vận may, nếu may mắn đạt được truyền thừa thì đương nhiên đó là chuyện vui.
Lúc mọi người nhớ đến Lạc Bắc Đẩu thì cũng sẽ không quên bia đá này là do Hồng Đình Phương tặng cho ông ta.
Một mũi tên trúng hai đích.
Có đầu óc, có thực lực, cũng rất hào phóng, chỉ là quá ẻo lả mà thôi. Nếu không phải vì điểm này thì chắc chắn Lạc Bắc Đẩu sẽ càng xem trọng hắn hơn.
“Đều nhờ phúc của sư phụ ạ!”
Hồng Đình Phương khẽ cười.
“Được, ta rất thích lễ vật này, sau này sẽ được đặt trong Thiều Hoa Cung, đệ tử các viện đều có thể tới để thử vận may. Con vào chỗ ngồi đi!”
“Đa tạ sư phụ!”
Hồng Đình Phương vui mừng, vội trở về chỗ ngồi của mình.
Đệ tử các viện khác cũng đồng loạt cảm ơn: “Đa tạ Đạo chủ!”
Đây là chuyện vui bằng trời, nhỡ đâu được truyền thừa tuyệt đỉnh gì thì bọn họ sẽ phất lên ngay.
Cô Chi Viễn bĩu môi, cái thằng đàn bà này cũng chơi khô máu thật chứ.
Không những khiến sư phụ vui mà còn nhân cơ hội mua chuộc lòng người.
Nhưng, đồ hắn chuẩn bị cũng không kém cạnh chút nào!
“Cô Chi Viễn, hiến lễ!”
Cô Chi Viễn bước lên trước quỳ xuống: “Đệ tử chúc sư phụ phúc thọ lâu bền!”
“Đứng lên đi”.
Trong các đệ tử của mình, Lạc Bắc Đẩu khá xem trọng Cô Chi Viễn: “Lần này con đã chuẩn bị quà gì mừng thọ vi sư?”
Thường thì người ta sẽ không hỏi thế này, vì người ngoài nghe thì sẽ cảm thấy sư phụ này hình như đang đòi quà đồ đệ.
Nhưng từ điểm này có thể thấy Lạc Bắc Đẩu xem trọng Cô Chi Viễn.
Sắc mặt Mạnh Tử Bình thản nhiên nhưng trong lòng thì gióng trống cảnh báo. Câu này sư phụ hỏi Cô Chi Viễn cũng là hỏi chính mình.
Chuyện của Kỷ Xuân và Hùng Diễm cũng đã khiến Lạc Bắc Đẩu nảy sinh ác cảm.
Xem ra sau này bớt làm những chuyện như loại bỏ phe đối lập thôi.
“Sư phụ, hôm nay đệ tử chuẩn bị cho người ba món quà mừng thọ ạ!”
“Ồ? Ba món nào?”
“Món thứ nhất chính là đá Vạn Thọ có xuất xứ từ đạo vực Vô Hạn”.
Nói rồi, trong tay Cô Chi Viễn xuất hiện một mảnh ngọc màu vàng to bằng bàn tay.
Chỉ một mảnh ngọc thạch nhỏ này mà năm tháng quấn quanh, khí sinh mạng nồng đượm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Siêu Thoát không có nghĩa là không chết, mà chỉ là trường sinh, ngay đến Lạc Bắc Đẩu đã Bất Hủ tầng thứ nhất rồi mà cũng có ngày tận số.
Đá Vạn Thọ có thể tăng tuổi thọ lên mười nghìn năm, là bảo bối cực kỳ trân quý.
Số mạng có hạn, bảo bối có thể kéo dài tuổi thọ thì chẳng ai chê.
“Được, ta rất thích món quà này”.
Đại kiếp Bất Hủ còn đáng sợ hơn thiên nhân ngũ suy nhiều, không độ được kiếp thì không có cơ hội trùng sinh.
“Món thứ hai là một pháp bảo dùng một lần, có thể chống đỡ được một đòn thiên lôi Bất Hủ”.
Mỗi lần đột phá nút thắt lớn thì sẽ có thiên lôi giáng xuống, chín tầng Bất Hủ, mỗi một tầng đều sẽ có sấm sét đánh.
“Sư phụ, đây là ngọc Độ Ách, lúc người độ kiếp thì chỉ cần lấy nó ra rồi nghiền nát là được”.
“Tốt lắm, món này ta cũng rất thích!”
Lôi Kiếp Bất Hủ rất khủng khiếp, một việc mà cường giả Bất Hủ nhất định phải làm đó chính là thu thập bảo vật độ kiếp.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là người chết đạo tan ngay.
Ngọc Độ Ách này có thể đỡ được một đạo thiên lôi, cũng là một bảo bối đáng quý!
“Món quà thứ ba là một đàn Thiên Hồ tộc đã trải qua quá trình tu luyện đặc biệt. Phụ nữ của Thiên Hồ tộc này là lô đỉnh tu luyện thượng hạng, ai ai cũng tinh thông cách song tu và cách hầu hạ, có thể giải khuây cho sư phụ lúc tu luyện nhàn rỗi”.
Hắn vỗ tay, hơn một trăm cô gái Thiên Hồ tộc xinh đẹp như hoa lả lướt đi qua trước mặt mọi người.
Những đệ tử tu vi hơi thấp thì lập tức không giữ được tỉnh táo, bị những cô gái này câu mất hồn.
Trần Dương cũng chậc lưỡi, cái này mới là hồ ly tinh đúng nghĩa đen này.
“Không được nhìn!”
Bích Tiêu che mắt Trần Dương lại: “Cái đám mặt dày này, hở hang thế không biết!”
Trần Dương cười khổ: “Sư tỷ vẫn ổn chứ?”
Cô ấy không biết là ở quê nhà của Trần Dương, vào mùa hè trời nóng thì trên bãi biển có biết bao cô gái còn hở hang hơn thế này gấp cả chục lần.
“Ta nói không được nhìn là không được nhìn!”
Trần Dương gật đầu: “Được thôi, ta chỉ nhìn một mình sư tỷ thôi là được nhỉ?”
“Xí, ai cần đệ nhìn”.
Bích Tiêu hơi đỏ mặt, sau đó thấy chín sư huynh đồng loạt nói: “Đám người này xấu thế nhỉ!”
Trần Dương với Bích Tiêu nhìn nhau, ôm bụng cười. Thẩm mỹ của chín sư huynh mình lúc nào cũng ngược đời.
“Ừ, món quà này cũng khá lắm”.
Lạc Bắc Đẩu gật đầu, cả ba món quà này đều rất vừa lòng ông ta: “Con có lòng lắm, chút nữa nhớ sang kính rượu các vị trưởng bối!”
“Vâng, đa tạ sư phụ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!