Chương 767: Cạnh tranh điên cuồng
Cuối cùng đã mua được thần châm Thái Ất với giá ba triệu đá pháp tắc sơ cấp.
“Bảo bối thứ hai là một tàn binh Đạo Hoàng, bên trong phong ấn một tàn hồn nguyên yêu thuộc cảnh giới Đạo Hoàng”.
“Giá khởi điểm là ba triệu đá pháp tắc sơ cấp, mỗi lần tăng giá ít nhất một trăm nghìn. Bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Tàn hồn nguyên yêu cảnh giới Đạo Hoàng?
Bảo bối tốt!
Mắt Kiều Uyển Thanh sáng bừng, tàn binh Đạo Hoàng không đáng giá, thứ đáng giá chính là tàn hồn nguyên yêu, nếu rút ra được rồi gán vào binh khí Đạo Vương thì hoàn toàn có thể tạo thành bảo vật Đạo Hoàng.
“Ba triệu một trăm nghìn!”
“Ba triệu ba trăm nghìn!”
“Bốn triệu!”
“Bốn triệu tám trăm nghìn…”
Hễ đồ gì liên quan đến Đạo Hoàng thì đều không rẻ, ai mà không muốn nổi bật ở cuộc chiến Tự Liệt trăm năm sau?
Có ai lại không muốn trở thành Tự Liệt?
“Năm triệu!”
Kiều Uyển Thanh hô!
“Đã lên tới năm triệu, còn có ai ra giá nữa không?”
“Năm triệu ba trăm!”
“Năm triệu bảy trăm!”
“Sáu triệu!”
Giá tăng nhanh điên cuồng, rất nhanh đã đạt đến tám triệu!
Trần Dương ước đoán tàn binh này có khả năng vượt cả mười triệu.
Quả nhiên, sau mấy vòng, giá đã vượt mười triệu đá pháp tắc sơ cấp.
Kiều Uyển Thanh khẽ cắn môi: “Mười hai triệu!”
“Mười hai triệu, có ai ra giá cao hơn không?”
“Mười ba triệu!”
“Mười ba triệu, có giá cao hơn nữa không?”
“Mười lăm triệu!”
Giá ước tính trong lòng Kiều Uyển Thanh là hai mươi triệu, nếu vượt quá giá này thì không cần thiết, nó chỉ là tàn binh mà thôi, nguyên yêu cũng là tàn hồn.
Ngay cả khi đột phá bảo vật Đạo Hoàng, nguyên yêu cũng khó lòng phát huy hết thực lực.
“Kiều sư muội, ta không mua được nguyên thai Đạo Hoàng, nhưng tàn binh này ta có thể mua được”.
Đoạn Kỳ Lân hô: “Mười tám triệu!”
“Mười tám triệu, còn ai đưa ra giá cao hơn nữa không?”
Cả hội trường im lặng, giá này rõ ràng đã vượt dự liệu của không ít người.
“Ai mượn huynh ra giá? Ta tự mình mua được!”
Làm sao Kiều Uyển Thanh có thể nhận đồ của Đoạn Kỳ Lân được, không thích là không thích, nếu mình nhận, nhất định đối phương sẽ bám lấy mình không buông.
“Mười chín triệu!”
Kiều Uyển Thanh hô.
“Mười chín triệu, có ai ra giá cao hơn không?”
Mười tám triệu cũng đã khiến tất cả im re, làm gì có ai còn đưa ra giá cao hơn mười chín triệu nữa!
“Mười chín triệu lần thứ nhất, lần thứ hai… lần thứ ba!”
Cuối cùng, Kiều Uyển Thanh có được tàn binh Đạo Hoàng với mười chín triệu!
“Tự nhiên ra giá làm gì, hại ta phải tốn thêm một triệu nữa!”
Kiều Uyển Thanh trợn hắn một cái rồi tức tối đem tiền xuống đổi bảo bối, Đoạn Kỳ Lân cũng lúng túng: “Kiều sư muội, xin lỗi, hay là để ta bù vào một triệu đó cho, được không?”
“Không cần! Huynh đừng đi theo ta”.
Kiều Uyền Thanh bước vội đi.
Tả Linh Nhi thấy đau đầu: “Đoạn sư huynh cái gì cũng tốt, chỉ có điều kinh nghiệm tình trường quá kém, huynh ấy càng như vậy thì Kiều sư tỷ càng chán ghét mà thôi!”
Trần Dương đã từng thấy nhiều kẻ cố sống cố chết theo đuổi một cô gái, nhưng chưa thấy ai mặt dày như Đoạn Kỳ Lân.
Rất nhanh, bảo bối thứ ba đã lên sàn, là một cây trâm vàng, nghe nói cây trâm này từng được phu nhân của một cường giả Bất Hủ dùng.
Vị cường giả này tên là Lưu Tô, một cường giả nổi tiếng ở vực Vĩnh Hằng, nhưng trong một trận chiến, vợ con của ông ta bị giết, ông ta nổi điên sống mái với kẻ thù rồi cùng chết.
“Cây trâm này phải thuộc về ta”.
Mắt Bích Tiêu sáng rỡ.
“Sư tỷ, muội chỉ còn thiếu một bảo vật để cài lên đầu nữa thôi, hay là tỷ nhường muội đi!”
Tả Linh Nhi cũng biết câu chuyện tình yêu của vợ chồng Lưu Tô nên rất muốn có cây trâm này.
“Sư muội, muội có Mạnh sư huynh kìa, bảo Mạnh sư huynh tặng muội một cây trâm là được mà?”
“Sư tỷ này, đừng có nói bậy mà!”
Tả Linh Nhi la oai oái, xua tay lia lịa: “Muội và Mạnh sư huynh chỉ là tình huynh muội thôi, cái kia… cái kia…”
“Tả sư muội, Bích Tiêu sư muội chỉ trêu muội thôi”.
Mạnh Tử Bình cười cười, hắn và Tả Linh Nhi thực sự là không có gì, chỉ là hai gia đình quá thân thiết, hắn thì không thích mẫu người như Tả Linh Nhi.
Nói thật tình thì Bích Tiêu mới là mẫu người mà hắn thích.
“Bích Tiêu sư tỷ, tỷ bắt nạt muội”.
Tả Linh Nhi chun mũi nói.
Bích Tiêu cười cười, sự chú ý đều đặt hết vào chỗ cây trâm.
Không nói đến việc cây trâm này có phải là của Lưu Tô tặng cho vợ hay không, chỉ với việc nó là một bảo vật Đạo Vương cực phẩm đã đáng để tranh giành rồi.
Cài lên tóc, đâu ai nghĩ nó là một bảo vật cực phẩm.
“Giá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn hai trăm nghìn!”
“Năm triệu năm trăm nghìn!”
“Sáu triệu!”
“Bảy triệu!”
Chỉ mấy lượt giá đã tăng vọt, trong vòng mười giây đã tăng đến mười triệu, hơn nữa người ra giá đều là phái nữ!
Bích Tiêu chưa ra giá, ra giá sớm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
“Mười sáu triệu!”
“Hai mươi triệu!”
“Hai mươi ba triệu..”
“Bảo bối này ít nhất cũng phải lên đến sáu mươi triệu”.
Mạnh Tử Bình nói: “Bích Tiêu sư muội quả là tài lực mạnh”.
“Mạnh sư huynh chê cười rồi”.
Bích Tiêu nói: “Nếu so về tài lực, đệ tử ngũ đại viện của Thiều Hoa Cung đâu có ai so được với huynh?”
Mạnh Tử Bình chỉ cười mà không nói.
Khi giá lên đến bốn mươi triệu, Tả Linh Nhi mới nhảy vào, cha mẹ cô ta đều là trưởng lão nội môn, cô ta lại là con gái duy nhất nên họ cưng chiều cô ta lắm. Thế nên cô ta có bao giờ thiếu hụt tài nguyên đâu.
Gia thế cũng không phải vừa.
“Bốn mươi lăm triệu!”
Tả Linh Nhi hô!
“Bốn mươi bảy triệu!”
Bích Tiêu cũng đã nhảy vào đấu giá.
Buổi đấu giá đến lúc này, người thật sự muốn mua cũng đã ít đi nhiều rồi.
“Bốn mươi tám triệu”.
“Bốn mươi chín triệu!”
“Năm mươi triệu!”
Tả Linh Nhi lại ra giá: “Sư tỷ, muội thật sự rất thích cây trâm này, tỷ nhường muội đi!”
“Xin lỗi sư muội, ta cũng thích cây trâm này quá, lát nếu muội thích cái gì khác, ta nhất định không tranh với muội!”
Trong cạnh tranh, có thứ có thể nhường, có thứ tuyệt đối không nhường được.
Bích Tiêu sẽ không vì một cô bé làm nũng hai ba câu mà nhún nhường.
“Vậy được, ai ra giá cao hơn thì lấy!”
Tả Linh Nhi không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài của cô ta, nếu không cô ta đã không giúp Trần Dương che giấu sự thật.
Sự ngây thơ và trong sáng chỉ là lớp ngụy trang của cô ta, nhờ vậy cô ta có thể chiếm ưu thế khi giao tiếp với hầu hết mọi người.
Nếu ai thật sự cho rằng cô ta ngây thơ ngốc nghếch, vậy thì người đó nhất định sẽ lãnh đủ!
“Năm mươi hai triệu”.
“Năm mươi ba triệu”.
“Năm mươi lăm triệu”.
“Năm mươi tám triệu!”
Lúc Bích Tiêu đưa ra giá này, những người khác đều từ bỏ không tiếp tục theo đuổi cuộc đấu giá nữa, bảo vật Đạo Vương cực phẩm dù có tốt mấy thì cũng không đáng để họ tăng thêm giá mua.
Cho dù là đồ mà Lưu Tô tặng cho vợ thì cũng không đáng.
“Năm mươi chín triệu!”
Tả Linh Nhi khẽ cắn môi, lại tăng giá.
“Sáu mươi triệu!”
Bích Tiêu không nhún nhường, cô ấy có tầm một, hai trăm triệu đá pháp tắc, sáu mươi triệu cô ấy vẫn bỏ ra được.
“Sáu mươi mốt triệu”.
Tả Linh Nhi nói: “Sư tỷ, nó không đáng để tỷ đưa ra giá cao hơn đâu”.
“Bao nhiêu cũng phải mua cho bằng được”.
Bích Tiêu cười: “Sáu mươi hai triệu”.
Nghe giá đưa ra, Tả Linh Nhi nhụt chí: “Sư tỷ tài lực mạnh, muội xin thua, trâm nhường cho tỷ đó!”
Nói xong, cô ta chép miệng, vẻ mặt không vui.
“Sáu mươi hai triệu, còn ai trả giá nữa không?”
“Sáu mươi hai triệu lần một, lần hai, lần ba…”
Bích Tiêu đứng lên: “Sư đệ, ta đi rồi về ngay”.
Trần Dương gật đầu.
Chỉ một lát sau, Bích Tiêu và Kiều Uyển Thanh quay trở lại, dĩ nhiên sau lưng còn có Đoạn Kỳ Lân.
Tàn binh Đạo Hoàng đã được Kiều Uyển Thanh thu nhận, trâm vàng cũng đã được cài lên đầu Bích Tiêu.
Hôm nay cô ấy ăn mặc xinh xắn, cài thêm trâm vàng càng xinh đẹp động lòng người.
“Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”
Trần Dương không nhịn được khen.
Bích Tiêu đỏ mặt: “Biến, dám trêu chọc sư tỷ của đệ hả?”
“Nói thật lòng cũng không được sao?”
Trần Dương cười hì hì.
“Im đi!”
Bích Tiêu trừng đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn anh, lòng hơi ngượng ngùng.
“Ồ!”
Trần Dương cố ý gục đầu đáp.
Ánh mắt Mạnh Tử Bình ý vị sâu xa, trước nay hắn chưa từng biết Bích Tiêu cùng người con trai kia lại thân thiết như vậy.
Tả Linh Nhi cũng thấy ngậm ngùi, nếu Bích Tiêu không tranh thì cây trâm đó bây giờ đã cài trên đầu cô ta mới đúng.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, bảo bối ở phía sau càng cổ quái: bản đồ kho báu Đạo Hoàng, bản đồ mộ Bất Hủ, đan dược nâng cao xác suất đột phá cảnh giới, Độn Phù giúp phi độn triệu năm ánh sáng trong tích tắc.
Rồi còn con rối chết thay, máu thầy pháp có thể trù chết Đạo Vương hậu kỳ, vân vân.
Trừ con rối chết thay và Độn Quang Phù, Trần Dương không cần cái gì cả.
Anh tiêu gần tám mươi triệu đấu giá về hai bảo bối này, sau đó không còn bảo bối nào vừa ý Trần Dương nữa.
Điều này đủ khiến Mạnh Tử Bình ngạc nhiên.
Anh là một người mới, lấy đâu ra tám mươi triệu đá pháp tắc sơ cấp.
Trần Dương giàu sụ, chiếm lĩnh mấy chục tông môn ở khu vực không ai quản lý, trong người anh có hơn mấy chục tỷ đá pháp tắc, anh đã tiêu hết một nửa rồi, nếu không tính ra còn nhiều hơn nữa.
“Nguyên thai Đạo Hoàng khi nào mới lên sàn đây, thật tò mò!”
Tả Linh Nhi chống cằm, cô ta chưa thu hoạch được thứ gì từ buổi đấu giá này.
“Chờ một chút, sắp rồi”.
Mạnh Tử Bình hồi hộp, hắn nhất định phải có được nguyên thai Đạo Hoàng, có nguyên thai Đạo Hoàng, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt.
“Đem bảo bối lên!”
Nữ đệ tử bưng một cái khay lên, bên trong khay có hàng trăm mảnh vỡ màu xanh lục!
“Đây là bảo vật Bất Hủ đã vỡ nát. Nếu tìm được đại sư sửa sang lại thì vẫn có thể phát huy sức mạnh Đạo Hoàng trung kỳ. Giá khởi điểm là mười triệu đá pháp tắc trung cấp, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu”.
Bảo vật Bất Hủ?
Thấy những mảnh vỡ trong khay, ai cũng nghểnh cổ nhìn.
Nhiều người thở dồn.
Bảo vật Bất Hủ, cho dù có vỡ vụn, cũng có nhiều người mê tít.
Bởi vì trong bảo vật còn sót lại khí Bất Hủ, nếu có thể lĩnh ngộ, nhất định sẽ có ích lợi lớn!
“Mười lăm triệu”.
“Hai mươi triệu”.
“Ba mươi triệu”.
“…”
Qua mấy lượt, giá đã tăng đến sáu mươi triệu, nếu quy đổi sang đá pháp tắc sơ cấp thì phải là sáu trăm triệu!
Đám người này giàu quá!
Trần Dương vốn không mấy hứng thú, nhưng cánh cửa Chúng Diệu giấu trong người đột nhiên rung lên.
Một cảm giác quen thuộc đột nhiên trỗi dậy.
Mắt anh sáng lên, phải chăng trong những mảnh vụn này có… mảnh vụn của cánh cửa Chúng Diệu?
Nếu không, hà cớ gì cánh cửa Chúng Diệu lại nhắc nhở anh?
“Bất luận thế nào cũng phải lấy được mảnh vụn!”
Trần Dương đang đau đầu không biết làm sao để tìm cánh cửa Chúng Diệu khác, mấy hôm nay lật giở khắp các điển tịch mà cũng chưa tìm được thông tin liên quan đến cánh cửa Chúng Diệu.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
“Tám mươi triệu!”
Lúc giá lên đến bảy mươi lăm triệu, Mạnh Tử Bình ra giá!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!