Chương 74: Nhật Nguyệt Thần Điển
“Đại nhân…”
Ân Trường Không sợ hãi, vội cởi trói cho Trần Dương.
Xem ra thanh kiếm này là của một vị đại nhân, mà vị đại nhân này lại có lai lịch rất lớn, hành động của Ân Trường Không chính là minh chứng tốt nhất.
Lúc cởi dây, Trần Dương khẽ nói: “Khiêm tốn một chút, đừng để lộ thân phận của tôi.”
Lời nói của Trần Dương càng khiến Ân Trường Không chắc chắn rằng người trước mặt hắn chính là Đông Kiếm Vương trong truyền thuyết, anh không muốn để lộ thân phận chắc hẳn là vì đang âm thầm điều tra gì đó.
Mình không thể phá hỏng kế hoạch của Đông Kiếm Vương đại nhân được.
Sau khi cởi dây thừng ra, Ân Trường Không gọi hai gã đàn ông cường tráng đến đưa Trần Dương ra khỏi đại sảnh, sau đó vào một căn phòng bằng đá sáng rực.
“Anh có giữ lời không đấy? Tôi đã ra giá hai mươi triệu rồi, anh mau thả tôi ra!”
Hành động của Ân Trường Không khiến Tào Bảo ngẩn ra, không phải nói là chặt ngón tay trước rồi ném vào tử lao sao?
Tại sao không chặt ngón tay lại còn thả anh ta ra, muốn anh cậu ta đi đâu?
Tào Bảo không hiểu gì, không nhịn được kêu lên.
Ân Trường Không không nói gì mà lườm hắn một cái.
Cảm nhận được sát khí trong mắt Ân Trường Không, Tào Bảo sợ hãi lập tức ngậm miệng lại.
“Hừ, trông chừng hai người đó cho tôi, ai dám ồn ào thì cắt lưỡi người đó.” Ân Trường Không lạnh lùng nhìn Tào Bảo, sau khi nói câu đó liền rời khỏi đại sảnh.
Trần Dương mới vào căn phòng đá một lát, Ân Trường Không cũng theo vào.
“Thuộc hạ Ân Trường Không, bái kiến Đông Kiếm Vương đại nhân!” Vừa vào, Ân Trường Không liền cũng kính hành lễ với Trần Dương.
Sau đó hắn cẩn thận ngẩng đầu, cười nói: “Đại nhân, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, suýt nữa thì thuộc hạ đã phạm phải sai lầm lớn, đụng đến đại nhân rồi, mong đại nhân rộng lượng, không tính toán với tiểu nhân.”
Đông Kiếm Vương đại nhân?
Đó là chức vị gì ở Nhật Nguyệt Thần Giáo mà có thể khiến một đường chủ như Ân Trường Không sợ hãi như vậy?
Không đúng, kiếm này lấy ở chỗ Lý Hổ, không phải Lý Hổ là người của Vô Lượng Kiếm Phái sao?
Sao Ân Trường Không của Nhật Nguyệt Thần Giáo lại sợ mình như vậy?
Lúc này Trần Dương cũng mơ hồ, chưa biết được quan hệ thật sự giữa Vô Lượng Kiếm Phái và Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Không nghĩ ra, Trần Dương cũng không nghĩ nữa, anh phất tay nói: “Quên đi, người không biết không có tội.”
Nghe thấy Trần Dương nói thế, Ân Trường Không vô cùng vui vẻ, có điều hắn nhanh chóng giấu sự mừng rỡ đó đi.
“Đa tạ đại nhân.” Ân Trường Không cúi người với Trần Dương một cái, nói tiếp: “Xin anh đợi một chút, để thuộc hạ đi chuẩn bị chút thức ăn nước uống, lát nữa sẽ uống rượu xin lỗi đại nhân, nhân tiện an ủi đại nhân luôn.”
Trần Dương sờ bụng, trước đó ở phòng bao của khách sạn Vương Triều, anh chỉ uống hai chén trà chứ không ăn gì cả, bây giờ đúng là có hơi đói.
“Đi đi.” Trần Dương gật đầu.
“Dạ, đại nhân.” Ân Trường Không gật đầu, cười ẩn ý: “Lát nữa khi đại nhân cơm nước no nê, thuộc hạ sẽ đưa người phụ nữ tên Vu Lan đó đến, để cô ta phục vụ đại nhân, người phụ nữ này đúng là quá quyến rũ, ha ha.”
“Được rồi, mau đi đi.” Trần Dương lắc đầu, bảo hắn mau đi chuẩn bị thức ăn.
Ân Trường Không cũng không nói gì nữa mà ra khỏi phòng đá.
Hắn vừa ra khỏi đó, Trần Dương liền đừng dậy. Lúc nãy khi vào căn phòng này, Ân Trường Không đã bảo thuộc hạ đưa thuốc giải cho mình, nếu không giờ anh cũng chẳng có chút sức lực nào cả.
Ân Trường Không vừa đi, Trần Dương cũng nhanh chóng ra khỏi đó, muốn tìm cửa ra.
Những hộ vệ bên ngoài nhìn thấy Trần Dương cũng không ngăn cản, hơn nữa còn cung kính hành lễ với anh.
Thấy tình hình như vậy, gan của Trần Dương cũng lớn hơn.
Chẳng qua anh sợ Vu Lan nghi ngờ mình nên không về đại sảnh trước mà đi qua đi lại các lối khác, thăm dò suy nghĩ.
Nếu lát nữa tìm được cửa ra rồi thì làm sao để cứu được Vu Lan ra ngoài?
Ban nãy nghe giọng điệu của Ân Trường Không thì chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho Vu Lan, nếu không cứu cô ra ngoài, cô nhất định sẽ bị chúng tra tấn.
Anh vừa đi vừa ghi nhớ tuyến đường, chỉ chốc lát sau, Trần Dương phát hiện mình đi tới một khu cấm.
Đây là một căn phòng đá rất lớn, cửa không có hộ vệ canh gác nhưng trên cửa lại có một tấm bảng, viết: “Kẻ nào tự tiện vào cấm địa sẽ chết!”
Trần Dương không hề nghĩ ngợi, đi thẳng vào.
Trong phòng đá bày mấy giá gỗ nhỏ, trên đó là một ít thuốc và nhiều chai lọ.
Trần Dương đi tới chỗ giá thuốc, muốn tìm thuốc giải, nhưng anh tìm hết tất cả chỗ đó cũng không thấy thuốc giải đâu. Có điều, trong đống thuốc đó, anh phát hiện ra một loại thuốc là thuốc mê.
Anh nhét mấy chai thuốc mê vào túi, trong lòng đã có kế hoạch, đợi lát nữa uống rượu sẽ bỏ nó vào rượu, như vậy không phải sẽ cứu được Vu Lan sao?
Trần Dương tính toán thời gian một chút, chắc Ân Trường Không cũng chuẩn bị đồ ăn gần xong rồi, anh cũng phải về thôi.
Lúc Trần Dương xoay người định rời đi, phiến đá dưới chân anh bỗng vênh lên. Anh mất trọng tâm, suýt thì ngã sấp xuống.
Anh cúi đầu nhìn, phát hiện phiến đá dưới chân bị kênh lên, không được, phiến đá này kênh lên quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết có người vào đây.
Anh vội ngồi xổm xuống, muốn chuyển phiến đá về chỗ cũ, nhưng một giây sau, Trần Dương đã ngây ra.
Hửm, hình như dưới phiến đá này có thứ gì đó!
Trần Dương nhấc phiến đá lên, phát hiện bên dưới có một thứ được bọc bằng da bò.
Đây là cái gì?
Trần Dương thử cầm lên mở ra xem, lập tức ngây người.
Tấm da bò này rõ ràng là một bản sách quý, bên ngoài là bốn chữ rồng bay phượng múa: Nhật Nguyệt Thần Điển!
Mẹ nó, sách gì đây, dám dùng Thần Điển để đặt tên?
Có điều, thời gian gấp gáp, giờ anh không có thời gian để xem quyển sách này.
Anh cất kỹ quyển sách quý đi, sau đó đặt phiến đá lại chỗ cũ rồi mới vội vàng trở lại phòng đá.
Trần Dương vừa về đến phòng đá, Ân Trường Không cũng theo vào.
Hắn cầm theo một hộp thức ăn, bên trong là mấy món điểm tâm tinh xảo, trong lòng còn ôm một vò rượu.
Vò rượu này có phong cách rất cổ xưa, chỗ miệng còn có bùn đất, vừa nhìn đã biết vừa được đào dưới đất lên.
“Đông Kiếm Vương đại nhân, chỗ thuộc hạ cũng không có gì đặc biệt chiêu đãi, chỉ có mấy món điểm tâm, mong Đông Kiếm Vương đại nhân thứ lỗi.” Bày điểm tâm trong hộp ra xong, Ân Trường Không cười áy náy.
Trần Dương gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Ân Trường Không vốn định ăn cùng với Trần Dương, nhưng nghĩ đến thân phận cao quý của anh, hắn không chưa đủ tư cách ngồi ăn cùng.
Thứ bậc ở Nhật Nguyệt Thần Giáo cực kỳ nghiêm khắc, nếu để người khác biết một đường chủ nhỏ như mình lại dám ngồi ăn cùng Đông Kiếm Vương đại nhân, vậy chẳng phải…
Nghĩ tới đây, Ân Trường Không hơi khom người nói: “Đại nhân, anh cứ từ từ dùng bữa, thuộc hạ sẽ chờ ở ngoài, nếu cần gì thì cứ gọi thuộc hạ ạ!
Trần Dương “ừm” một tiếng, không để ý tới hắn nữa.
Ân Trường Không thấy thế thì thầm nghĩ: Ăn không nói ngủ không nói, Đông Kiếm Vương đại nhân quả nhiên rất chú trọng.
Sau khi Ân Trường Không lui ra ngoài, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, anh biết rõ bản thân mình không phải là Đông Kiếm Vương gì cả, nếu để Ân Trường Không tìm được manh mối gì thì anh nhất định sẽ rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Anh vội lấy thuốc mê ra, mở vò rượu rót cho mình một chén trước rồi mới bỏ thuốc vào, lắc đều.
Sau khi làm xong, Trần Dương bắt đầu phục vụ cái bụng của mình.
Anh ăn rất nhanh, chỉ mấy phút đã lấp đầy bụng, nhưng anh cố đợi đến mười phút mới gọi Ân Trường Không vào.
“Đại nhân có gì dặn dò ạ?” Ân Trường Không cung kính nói.
Trần Dương cố ý tỏ ra hơi say, hài lòng nói: “Rượu này không tệ, mang xuống cho các anh em nếm thử đi, cứ nói là tôi mời.”
Ân Trường Không hơi khó xử nhìn Trần Dương: “Đông Kiếm Vương đại nhân, anh cũng biết quy củ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đấy, trong phân đường tuyệt đối không thể uống rượu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!