Chương 623: Nhà họ Lý
“Bố, đây là Ngụy Vân, là con dâu trưởng của bố, còn đây là cháu đích tôn của bố Trần Lập Ngôn, còn đây là cháu trưởng nữ của bố tên là Trần Tử Vi!”
“Bố!”
Ngụy Vân cung kính quỳ xuống đất dâng trà cho Trần Dương.
Trần Dương khẽ nhấp một ngụm: “Được!”
“Chú này, chú này là ông nội của con thật sao?”
Đến giờ đầu Trần Lập Ngôn có vẻ vẫn chưa nảy số, nên câu nói đó khiến tất cả mọi người bật cười.
“Ngốc thật đấy, chú này chính là ông nội, ông nội chính là chú!”
“Ha ha ha…”
Mọi người lại được một phen cười ầm lên.
Hai vợ chồng Trần Thiên Diệu ngồi trên ghế cao nhất cười không ngậm được mồm.
Trần Dương đã trở lại, nỗi lo trong lòng bọn họ cũng được giải tỏa.
15 năm nay, cơ thể của bọn họ cũng ngày một thay đổi, nếu tính ra thì năm nay họ cũng đã có tuổi rồi, nhưng nhờ có Định Nhan Đan và đan dược mà vẻ ngoài được cải thiện, nhìn chỉ như hơn 50 tuổi.
Bọn họ cũng lo lắng không thể sống nổi đến ngày anh trở về.
Bọn họ không cần anh phải có được sự nghiệp hiển hách gì, chỉ cầu mong anh bình an, tứ đại đồng đường vui vẻ hòa thuận, đây mới chính là nguyện vọng lớn nhất của bậc làm cha làm mẹ.
Trần Dương tặng bao lì xì cho con dâu và các cháu, thậm chí còn tặng cho các cháu ngoại vòng đeo cổ.
Viên đá quý trên đó, thật ra đều là lõi sao, không chỉ có thể cải thiện thiên tư của bọn họ, mà còn giúp bảo vệ cơ thể.
Nói chung là tốt đủ bề, không thể liệt kê ra từng cái một được.
Nhà họ Trần vô cùng lớn, loáng vậy mà đã gần 100 người.
Anh ngồi ở đại sảnh kể cho mọi người nghe về những chuyện đã trải qua, dĩ nhiên anh không nói đến chuyện tu luyện, anh chỉ kể rằng mình đã thành lập một thế lực khổng lồ trên một vũ trụ khác, hiện giờ anh cũng đã trường sinh bất tử, phen này anh trở về là vì muốn dẫn bọn họ đi.
Trần Dương miêu tả về thế giới kia cho bọn họ nghe, quả đúng là vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Trên mặt ai nấy đều tỏ ra vô cùng háo hức.
Thành tiên thành thần, chính là mục tiêu mà mỗi tu sĩ hướng đến.
Mà hiện giờ, thần tiên này chính là cha (con trai, chồng) bọn họ, nên sao không vui cho được!
Nhưng Trần Dương cũng chỉ vừa mới trở về, hơn nữa tu vi của họ quá yếu, kể cả để cho bọn họ vào thế giới huyệt khiếu đi chăng nữa, thì cũng bị quá sức.
Quan trọng nhất là tuổi thọ của bọn họ quá ngắn ngủi, mỗi lần anh xuyên qua đường hầm thời gian cũng phải mất mấy nghìn năm, ngay kể cả tăng tốc đi chăng nữa, thì đến được đó chắc họ cũng đã chết đi vài lần.
Vậy nên Trần Dương mở ra một không gian độc lập trên Băng Hỏa Đảo, để bọn họ tu luyện bên trong đó.
Tối thiểu cũng phải tu luyện đến Hóa Thần mới được.
Còn về những chuyện xảy ra trong liên minh Võ Lâm và Đan Tông thì anh không quan tâm. Nhưng dù nói thế nào cũng là một tay anh gầy dựng lên, vậy nên để mặc cho đám rác rưởi phá hỏng thì cũng không ổn.
Nhưng anh cũng không có ý định ra tay, để cho mấy người Trần Tú xử lý là được rồi.
Sau khi dặn dò một số chuyện xong, Trần Dương kêu bọn họ đi bế quan tu luyện trong không gian độc lập đó 3 năm!
Linh khí và tài nguyên vô biên kia đủ để cho bọn họ đột phá đến Uẩn Thần, tư chất của con em nhà họ Trần cũng khá tốt, hơn nữa lại được Trần Dương truyền thụ công pháp thần thông, nên tu luyện chỉ là chuyện nhỏ.
Trong một ngày một đêm, Trần Dương đã đã mở ra một không gian độc lập. Nếu bên ngoài trôi qua 1 ngày thì bên trong đó sẽ là một tháng!
Anh dùng thời gian suốt một tháng ròng để vuốt lại thân thể của các bà vợ, nói không phải phét chứ, chỉ cần bọn họ nuốt 1 giọt máu của anh vào, trong nháy mắt có thể thành Thánh, nhưng anh còn có thứ tốt hơn cả máu!
Một tháng sau, đám người nữ xuất quan, trên người ai nấy đều tràn đầy khí tức kinh khủng, không phải vì anh tiếc, mà anh sợ rằng nếu tu vi tăng quá nhanh sẽ dẫn đến tổn thương căn cơ.
Đạt đến Hóa Thần là đủ rồi.
“Mọi người phải thu lại khí tức của mình, giờ Địa Cầu đối với mọi người chỉ yếu ớt như quả trứng gà, chỉ cần quơ tay một cái là có thể đánh vỡ, vậy nên… nhất định phải chú ý điểm này!”
Trần Dương nói: “Nếu như mọi người muốn thử sức mạnh thì hãy đi ra ngoài không gian, nhưng nhớ là, không được phép làm hỏng những hành tinh cố định xung quanh Địa Cầu, vì làm vậy có khả năng sẽ gây ra đại nạn cho Địa Cầu!”
“Dạ, chồng!”
Các bà vợ đều đồng thanh lên tiếng, giọng ai nấy đều nũng nịu, khiến ai nghe được cũng phải mềm lòng.
Được Trần Dương giải tỏa nỗi nhớ mong, các bà vợ cũng khôi phục được dáng vẻ xinh đẹp tươi trẻ.
Chắc bạn sẽ không đoán ra nổi bọn họ đều đã trở thành bà nội rồi.
Nhìn thấy thành quả mình tạo ra, Trần Dương cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hạnh phúc là gì? Đây mới chính là hạnh phúc!
Anh còn giúp bố mẹ mình tu luyện. Căn cốt của họ quá kém, vậy nên anh chỉ còn cách nghĩ ra phương pháp để hoàn thiện căn cốt của bọn họ, anh đã tốn mấy năm trong không gian độc lập để giúp tu vi của họ tăng lên đến Hóa Thần viên mãn, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Còn bố mẹ vợ của anh, anh cũng không thể nào bỏ quên họ được, anh giúp từng người một tăng lên đến Hóa Thần.
Còn mấy tên tiểu tử khác, anh không đốt cháy giai đoạn, mà giúp bọn họ nâng cao gốc rễ ở bên trong.
Lần này anh định sẽ ở lại Địa Cầu một thời gian nữa, dẫu sao đây cũng là nơi chôn rau cắt rốn của anh.
Tuy nhiên tin Trần Dương trở về, ngoài nhà họ Trần ra thì chỉ có một số lão giáo chúng là biết.
Lúc này đám người Trần Tú cũng đã xuất quan sau 3 năm, 17 Uẩn Thần, cũng coi như tạm được.
Ít ra thì cũng thuộc hàng vô địch của thế giới này rồi.
“Mọi người hãy nhớ là phải thu bớt lại hơi thở, không được phá hủy thế giới này đâu đấy!”
Cảnh giới Siêu Thoát (Nguyên Thần) chính là đỉnh của thế giới này, Uẩn Thần đã phá vỡ cực hạn của thế giới.
Trần Dương nghĩ rằng Địa Cầu nhất định đã từng có Đại Thần, hoặc là đã từng có Đại Thần đến đây. Tuy nhiên vũ trụ dần tan vỡ, thiên địa linh cơ giảm sút, vậy nên sức mạnh của thế giới cũng dần yếu đi.
Sau mấy trăm năm nữa, không chừng biên độ sức mạnh lớn nhất sẽ còn giảm đi nữa.
“Con biết rồi bố!”
Đám người Trần Tú cảm nhận được sức mạnh vô cùng bành trướng, dường như chỉ cần dùng một quyền thôi là có thể phá vỡ trời.
“Con muốn thử chút sức mạnh!”
Em thứ 17, Trần Triệu đánh một quyền về phía biển khơi.
Hậu quả là thiếu chút nữa thôi là gây ra sóng thần, dưới đáy biển còn lưu lại dấu vết của nắm đấm, cũng may là đánh lên biển, nếu đổi lại là trên đất liền thì chẳng khác nào nổ bom nguyên tử cả.
“Mười bảy!”
Trần Tú trừng mắt, Trần Triệu liền rụt đầu lại: “Em sai rồi ạ!”
Trần Dương vỗ đầu một cái, anh quyết định sẽ thiết lập phong ấn kết giới trên cơ thể bọn họ, trừ khi gặp phải nguy hiểm, nếu không bọn họ chỉ có thể thi triển sức mạnh lên đến Nguyên Thần mà thôi.
“Cấm Phong!”
Anh chỉ tay ra, một pháp trận cực đại phong tỏa lại toàn bộ Địa Cầu, làm như vậy, thì dù bọn họ có thi triển sức mạnh lên đến Nguyên Thần, bị ý chí thế giới cưỡng ép phi thăng.
Thật ra Trần Dương cũng tự đặt câu hỏi, cái ý chí thế giới đó rốt cuộc là cái gì?
Giờ anh đã đột phá lên cảnh giới Sáng Thế, có thể nói là hết thảy mọi vật trong vũ trụ đều không thể thoát khỏi tầm mắt của anh. Trừ phi là hạt nhân vũ trụ hay Đại Thiên Tôn, hoặc là cảnh giới Hỗn Độn trên Đại Thiên Tôn!
Vậy nên anh phủ lên người bọn họ 3 đạo thần niệm, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng thú vị đó, ý chí thế giới kia nhiều khả năng tồn tại là vì con người, hoặc có thể là thiên đạo sắp rơi xuống.
“Đi đi, nhớ là không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được giết người vô tội đâu!”
Thực lực mạnh không xấu, nhưng nếu ỷ vào thực lực của bản thân mạnh để mê hoặc bản thân, thì sức mạnh đó phải giam hãm lại!
Một đám con gái gật đầu, sau đó biến thành lưu quang biến mất khỏi Băng Hỏa Đảo.
Sau khi làm xong hết thảy mọi chuyện, Trần Dương đi đến nhà họ Lý ở Tây Xuyên!
Lúc này nhà họ Lý như đang nằm trên chảo dầu, vì mối thâm tình giữa hai nhà, Lý Thiên Bá và Trần Dương luôn muốn Liên Minh Võ Lâm trở nên lớn mạnh.
Vậy nên khi Vương Lâm dẫn những tên phản nghịch kia đánh đến Đan Tông, nhà họ Lý cũng đã phát động tấn công kịch liệt.
Cũng có nhiều người phải bỏ mạng, thậm chí Lý Thiên Bá còn mất đi một cánh tay.
“Bố, mấy người này mấy hôm nay không hề có động tĩnh gì, con sợ là đối phương có âm mưu quỷ kế gì, hay là để con đi điều tra?”
Lý Ngạo nhìn bố, cậu ấy vô cùng hận đám tổ chức phản Liên Minh Võ Lâm, không chỉ bởi bọn chúng chặt đứt một cánh tay của bố cậu ấy, mà còn bởi vì Trần Dương là bố nuôi của cậu ấy.
Trước khi Trần Dương bay đến hành tinh khác, cậu ấy luôn lấy anh ra làm hình mẫu.
Giờ anh không ở đây, vậy nên đám người này thừa cơ làm mưa làm gió, thậm chí còn muốn lật đổ Liên Minh Võ Lâm, đây chẳng phải là lũ phản nghịch thì là cái gì?
Nếu như không có bố nuôi của cậu, Võ Lâm hiện giờ có thể hưng thịnh đến vậy hay không?
“Không được!”
Lý Thiên Bá lắc đầu một cái: “Con là con trai duy nhất của bố, nếu như con xảy ra chuyện gì, thì bố với mẹ biết sống sao?”
Tống Huyên đứng ra nói: “Bố con nói đúng, cục diện bên ngoài đang vô cùng rối ren, không biết khi nào bọn chúng sẽ đánh đến nữa”.
Hai vợ chồng nhà này đều là cường giả Thiên Nhân Hóa Sinh sơ kỳ, nếu không thì cũng trụ không vững.
Lý Ngạo hiện giờ đang ở Quy Chân viên mãn, còn một bước nữa thôi là lên đến Thiên Nhân Hóa Sinh.
Không phải do không đủ đan dược, mà do thiên phú có hơi kém một chút.
“Báo!”
Một âm thanh lo lắng truyền đến từ bên ngoài, đệ tử nhà họ Lý chạy vào: “Không xong rồi, đám người phản Liên Minh Võ Lâm đã đến!”
“Phịch!”
Lý Thiên Bá chợt vỗ bàn, đứng lên: “Có bao nhiêu người đến?”
“Không dưới 2000 ạ!”
“Kẻ nào dẫn đầu?”
“Là trưởng lão trước đây của Liên Minh Võ Lâm, Triệu Chí Nghĩa, Kim Thánh Quang, La Đạo Nghĩa!”
“Một tên Thiên Nhân Hóa Sinh hậu kỳ, hai tên Thiên Nhân Hóa Sinh trung kỳ, đúng là cố tình làm khó nhà họ Lý chúng ta mà!”
Lý Thiên Bá cắn răng nghiến lợi: “Bọn chúng muốn diệt nhà họ Lý ta sao!”
Lúc này anh ấy đưa ra quyết định: “Vợ à, em đưa Lý Ngạo, ông nội và những người khác trốn đi bằng đường hầm, chỗ này để anh lo. Sau khi trốn ra ngoài thì lên thuyền chạy đến Băng Hỏa Đảo, nếu như không được thì ra nước ngoài!”
Nhà họ Lý trải qua rất nhiều năm phát triển, nên không hề thiếu tiền, bọn họ cũng có nhiều tài sản ở nước ngoài, vậy nên nếu như chạy ra nước ngoài thì cũng đủ sống một cuộc sống sung túc.
“Không, em muốn ở lại cùng anh!”
Tống Huyên lắc đầu: “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
“Vợ à, em biết tính của anh mà, anh có thể chết, nhưng Lý Ngạo thì không thể, ông và các con cũng không thể chết. Nếu mọi người còn ở lại đây, thì anh không thể ra tay nổi”.
Lý Thiên Bá nói: “Hiện giờ nhà họ Lý rơi vào thế yếu, còn đám người kia vô cùng hung hăng, một khi rơi vào trong tay bọn chúng, thì em nghĩ kết cục sẽ ra sao?”
“Bố, con không đi đâu!”
Lý Ngạo nói.
“Con không đi cũng phải đi!”
Lý Thiên Bá nói: “Bố sống mấy chục năm trên đời cũng đã đủ rồi. Lúc trẻ thì anh dũng vô cùng, trung niên thì tung hoành giang hồ, có được người anh em vào sinh ra tử, cũng có được người vợ tuyệt vời như mẹ con, rồi còn có cậu con trai ngoan ngoãn là con, bố chết cũng nhắm mắt!”
“Con là đàn ông, phải biết suy nghĩ cho vợ con của mình, ông nội cũng ngày càng yếu đi rồi, bố cũng chỉ mong ông có thể sống an hưởng tuổi già, con có thể chăm sóc bọn họ thật tốt, đúng không?”