Chương 606: Thần nhãn
Sao bọn họ lại ngu ngốc như vậy chứ, chọc đến mấy đại ma đầu này làm gì?
Sai một li đi một dặm, lúc này hối hận cũng vô dụng.
“Phải đánh chết hai người họ sao?”
“Giao ra Chân Thần Binh thì chỉ cần đánh cho tàn phế thôi, còn phải để lại boss đánh quái cho Tiểu Nam Tử”.
“Có lý, vậy thì đánh tàn phế thôi!”
Ba người bàn bạc vài câu rồi đưa ra phương án.
Lão tổ nhà họ Thần căm giận, không ngờ những người này hung ác như vậy, muốn cướp đi Chân Thần Binh của nhà họ Thần.
“Quay ngược thời gian!”
Lão tổ nhà họ Thần hét lên, lão muốn quay ngược thời gian về thời điểm trước lúc Trần Dương thi triển Nhân Quả Triền Nhiễu.
Loại phương pháp quay ngược thời gian này, nếu để khoảng cách thời gian càng lâu thì càng khó!
Bởi vì muốn sữa chữa tương lai thì sẽ phải chấp nhận đánh đổi lớn.
“Muốn chạy trốn? Mơ đi!”
“Thuật Đại Nhân Quả!”
Trần Dương, Nguyên Dương, Ma Dương dường như cùng lúc thi triển thần thông Nhân Quả.
Ba xác đồng tâm, cho nên tất nhiên Ma Dương cũng biết cách thi triển thần thông.
Đây chính là điểm tốt của việc có nhiều hóa thân, không đơn giản là một cộng một cộng một bằng ba.
“Thuật Giam Cầm!”
Trần Dương búng ngón tay, một đạo linh quang trói hai người kia lại.
Lão tổ nhà họ Thần lo lắng đến phát điên, bởi vì cho dù thuật quay ngược thời gian có tác dụng, nhưng cũng không chống lại nổi khi đối phương có quá nhiều người.
Một bên giải trừ, một bên giam cầm, thần thông ngược dòng thời gian tiêu hao rất nhiều công phu để thi triển.
Cứ tiếp tục như vậy, mắt lão ta cũng hỏng mất.
Còn là hỏng thật sự theo nghĩa đen.
Khi đó, sức mạnh đồng tử của lão sẽ mất hẳn, lão sẽ bị mù, và mất ít nhất một phần ba hiệu quả chiến đấu.
“Mặc kệ đi, kết giới Thời Quang!”
Lão tổ nhà họ Thần hét lên, bất chấp việc có thể bị hỏng cả mắt, lão lập một kết giới Thời Quang.
Chênh lệch thời gian giữa bên trong kết giới với bên ngoài là khoảng 1:100!
Trên thực tế, tỷ lệ cao nhất là 1:300, nhưng nếu muốn phô diễn hết sức mạnh của Chân Thần Binh thì phải là bán Thần, lão còn kém hai tiểu cảnh giới!
“Mau tách không gian, chúng ta phải trốn!”
Lão tổ nhà họ Thần giục.
Thần Đạo Thánh buồn bã nói: “Lão tổ, không gian bị phong cấm, con không tách được!”
Cái gì?
Lão tổ nhà họ Thần trợn mắt, không lẽ đối phương hiểu được đạo không gian, không thể nào?
“Thằng vô dụng!”
Lão tổ nhà họ Thần chửi ầm lên, Thần Đạo Thánh cũng không dám cãi lại, bởi vì hiện tại tất cả hy vọng đều đặt nơi lão tổ.
Lòng lão uất ức kinh khủng, bọn họ đã đạt cảnh giới Thánh, là những cá thể cực mạnh ở đại lục Thần Ma, vậy mà phải rơi vào hoàn cảnh này.
Hơn nữa bọn họ còn có Chân Thần Binh hỗ trợ, là bọn họ quá yếu hay là kẻ địch quá mạnh?
Lão tổ mắng xong thì xắn tay tự mình đi tách không gian, nhưng lão phát hiện bản thân mình cũng không tách được!
Lần này đến lượt lão bẽ mặt!
Lão trừng mắt, vận lực lần nữa, vẫn không tách được!
“Dịch chuyển không gian!”
Lão tổ nhà họ Thần lẩm nhẩm niệm chú, sau đó nhìn quanh, phát hiện mình vẫn ở yên một chỗ!
“Sao có thể thế được?”
Lão tổ nhà họ Thần kinh hãi kêu lên, đánh thì đánh không lại, không gian thì không tách ra được nên trốn cũng không thoát!
Trên đường đi, Trần Dương đã tính kĩ đối sách, phải biết rằng, pháp trận và phong ấn là sở trường của anh.
Và sau khi quan sát thần thông phong ấn của nhà họ Phong và nhà họ Chu, anh càng tinh thông hơn.
Nghĩ đến đây, anh thật muốn khen hai nhà đó, quả không hổ danh là đồng đội ngu…
À không đúng, là bạn bè tốt chứ!
“Kết giới Thời Quang kia hơi khó xử đó!”
“Không sao, đại chiêu đó không duy trì được lâu đâu!”
“Chân Thần Binh hay ho đấy, có thể hỗ trợ kỹ thuật cho chúng ta!”
Ba người cũng chẳng thèm hành động gì, chỉ bình tĩnh mà trò chuyện.
Lão tổ nhà họ Thần căm phẫn đến đỉnh điểm, các người cũng quá coi thường người khác rồi đó!
Đang chiến đấu đó, có thể cho nhau chút tôn trọng tối thiểu được không?
Hai mắt lão càng ngày càng đau, kết giới Thời Quang tiêu hao quá lớn.
Khóe mắt lão bắt đầu rỉ máu tươi.
“Lão tổ, mắt người!”
“Vô dụng, đều do mày vô dụng!”
Lão tổ nhà họ Thần tức giận, nếu tên khốn này không rút Thần Ma Cốt của Thần Nam, thì chuyện đâu có đến nông nỗi này?
Sắc mặt của Thần Đạo Thánh cũng rất tệ, lão biết ý của lão tổ, nhưng không phải chuyện này đã được ông đồng ý rồi sao?
Ông bảo Thần Phong có thể dẫn dắt nhà họ Thần đến vùng đất mới mà.
Tuy là vậy, nhưng những lời này lão có thể nói ra miệng được sao?
Dám nói không?
Lão siết chặt nắm đấm, bây giờ bị ba người bọn họ giam cầm mà lão không thể làm gì được, lão tưởng rằng cảnh giới Thánh là bất khả chiến bại, nhưng hiện tại lão cảm thấy còn rất nhiều việc mình không thể làm được.
Lão tổ nhà họ Thần có Mỹ Đồng… à không, là thần nhãn cũng mệt không kém, lão chợt nhớ ra một chuyện được ghi trong bí tịch gia tộc!
Tổ tiên xa xưa đã móc thần nhãn ra khỏi mắt đối phương, trước khi chết đối thủ đã lập một lời nguyền, người đeo thần nhãn sẽ lặp lại số phận của mình một ngày nào đó.
Mà bây giờ đám người Trần Dương nhắm vào Chân Thần Binh, thế chẳng phải chuyện năm xưa sẽ lặp lại trên người lão thật sao?
Hơn nữa, nhà họ Thần không có Chân Thần Binh, thực lực nhất định sẽ giảm sút.
Nếu đánh mất Chân Thần Binh – bảo vật trấn áp vận mệnh gia tộc, vậy thì những thế hệ sau của nhà họ Thần sẽ dần tụt hậu, thậm chí thật sự rớt ra khỏi 10 đại gia tộc.
Nếu Trần Dương biết trong lòng lão nghĩ gì, nhất định sẽ khinh thường. Lúc đó, thời đại gia tộc và tông môn sẽ chấm dứt mà thay vào đó là thời đại của vũ trụ.
Mọi người đều có cơ hội làm nên đế chế trong vũ trụ!
“Ba vị đạo hữu!”
Lúc này, lão tổ nhà họ Thần lên tiếng: “Chuyện này từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm!”
“Phụt!”
Lời này vừa thốt ra, đám người Trần Dương phì cười.
Trước khi đánh nhau thì hùng hùng hổ hổ, đánh rồi phát hiện không phải là đối thủ của người ta thì lại bảo là hiểu lầm.
Thật sự nghĩ rằng bọn họ dễ dãi sao?
Một năm về trước không đánh là bởi vì lúc đó chưa nắm chắc. Nhưng mà bây giờ Trần Dương đã lớn mạnh rồi, đánh hay không đánh không phải việc người nhà họ Thần quyết, mà là do anh định đoạt.
“Hiểu lầm chứ gì?”
Trần Dương cười rộ lên: “Vậy thì giao ra Chân Thần Binh, giao ra tất cả thần thông điển tịch của nhà họ Thần cộng tất cả những pháp bảo, tôi sẽ coi như mọi việc chỉ là hiểu lầm!”
“Lẽ nào đạo hữu thật sự muốn trở mặt?”
Sắc mặt lão tổ nhà họ Thần âm trầm.
“Xin lỗi nhé, trở mặt lâu rồi!”
Trần Dương lại cười: “Nếu không phải vì Tiểu Nam Tử, ông đây sớm đã đại khai sát giới rồi, cảnh giới Thánh thì có gì ghê gớm? Đâu phải là bất tử!”
Mặc dù anh đang cười, nhưng sát khí trong lời nói khiến lão tổ nhà họ Thần và Thần Đạo Thánh rùng mình.
Những người khác cũng toát mồ hôi lạnh.
Giết cường giả cảnh giới Thánh?
Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện cảnh giới Thánh sụp đổ?
Không hề có!
Bởi vì ở đẳng cấp của bọn họ, thứ bọn họ muốn nhất chính là đại đạo.
Nói trắng ra là thoát ly khỏi tu sĩ thấp kém.
Đạt đến tuổi thọ hàng triệu năm để sống cho thỏa thích không tốt hơn sao?
“Cho ông thời gian mười giây, tốt nhất trả lời trước khi tôi hết kiên nhẫn, nếu không tôi không ngại tay dính thêm hai giọt máu thánh đâu”.
Trần Dương đã mất hết kiên nhẫn, để lãng phí thời gian ở đây chi bằng về kiếm giới bế quan còn hơn.
Đột phá cảnh giới Thánh mới là ưu tiên hàng đầu.
“Lão tổ…”
Thần Đạo Thánh nghiến răng nghiến lợi, lúc này lão hận lão tổ của mình sao không thể triệu hồi chân linh như Cửu Huyền Cầm của nhà họ Vệ?
Thà liều mạng một phen còn có cơ hội triệu hồi chân linh cận Chân Thần.
Trần Dương cũng sợ hai người này giở trò nên đã sắp đặt phong ấn dày đặc cùng với vô số đường nhân quả quấn quanh 2 người.
Ngoài cùng là thế giới hỗn độn do 99 trùng quy tắc diễn hóa ra.
Khi số lượng đạt mức độ nhất định thì chất lượng cũng có sự đột phá.
Thế giới hỗn độn có thể chế ngự cảnh giới Thánh!
Cho dù đạo nhân quả vẫn còn thiếu một trùng mới đạt được trình độ pháp tắc, nhưng trước mắt cũng đủ rồi!
“Đủ rồi, đến giờ rồi, xem ra hôm nay hai người không thể sống sót ra khỏi kết giới rồi!”
“Động Thiên Nhất Kích!”
129600 động thiên huyệt khiếu thượng phẩm kết nối với nhau tạo ra sức mạnh cường đại. Sức mạnh tản ra chấn động tinh không, khiến người ta nghẹt thở.
Nguyên Dương bấm pháp quyết huyền diệu, 480 triệu ý niệm đan cài càng làm sức mạnh bùng nổ gấp trăm lần.
“Thôn Phệ Tinh Không!”
Anh ta vẽ các vòng tròn bằng một tay, một hố đen xuất hiện trên tay anh ta!
Đây là lực được tạo ra bởi sự va chạm giữa các nguyên tử, phân tử và trung tử.
“Vũ Trụ Bạo Trác Quyền vô địch nghiêm túc siêu cấp tất sát!”
60 nghìn tỷ tế bào được kết nối với nhau, thậm chí Ma Dương không thể kiểm soát sức mạnh của chính mình, biến thành một người khổng lồ.
Trần Dương quả thực muốn giết người, nếu không giết hai người cảnh giới Thánh kia thì kẻ khác sẽ cho rằng anh chỉ nói suông!
Cảm nhận được sức mạnh kinh người, Thần Đạo Thánh hoảng loạn, đó nhất định là sức mạnh có thể bóp chết lão: “Lão tổ, mau nghĩ cách gì đi!”
“Nghĩ cách gì được chứ?”
Mảng không gian này đã hoàn toàn bị phong cấm với hàng chục nghìn phong ấn, mẹ nó, cho dù tôi có tự nổ tung cũng không thể làm nó nứt vỡ!
Lão tổ nhà họ Thần cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cũng đâu có pháp bảo chết thay nào đâu.
Cho dù có cũng không dùng được.
Lần đầu tiên lão cảm thấy tu vi cao cũng không phải chuyện tốt, bởi vì… không có pháp bảo nào có thể chết thay được!
Hay là liều một phen?
Cùng lắm hi sinh đôi mắt, nhưng mà… lỡ như đến mức đó cũng đánh không lại thì sao?
Vậy bản thân trở thành tàn phế sao?
“Ba vị đạo hữu bình tĩnh!”
Lão tổ nhà họ Thần cuống quýt la lên.
Bộ ba Trần Dương cúi nhìn hai người nhà họ Thần dù bị giam cầm nhưng thực lực của họ vẫn đang được tích lũy.
“Tôi đồng ý dâng Chân Thần Binh, mong ba vị nhẹ tay!”
Nói xong, lão tổ nhà họ Thần lập tức vét cạn Tinh Khí Thần.
“Lão tổ!”
Thần Đạo Thánh trợn tròn mắt, những người khác đều ngẩn ra.
Lão tổ nhà họ Thần thật sự dâng hiến Chân Thần Binh sao?
Gia tộc không có Chân Thần Binh có còn được xem là gia tộc Chân Thần không?
Người nhà họ Vệ cũng chết lặng.
Hai người nhìn nhau, từ trong đáy mắt họ có thể cảm nhận được niềm vui, cho dù hai người khó khăn lắm mới triệu hồi được chân linh của cổ tổ, nhưng vẫn còn tốt chán so với người ta bị cướp Chân Thần Binh!
“Tốt lắm, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt!”
Trần Dương nhìn hai người Nguyên Dương và Ma Dương, chắc chắn lão già này ủ mưu gì đó rồi, lão ta sống đã mấy trăm nghìn năm, sao có thể dễ dàng chịu khuất phục như vậy?
“Làm phiền ba vị giải trừ phong ấn!”
“Ông ném Chân Thần Binh ra trước đã!”
Lão tổ nhà họ Thần trầm mặc một hồi, móc Chân Thần Binh ra khỏi mắt, đó chính là một đôi con ngươi màu xanh thẳm!
Lão ta cắn chặt răng, ánh mắt đầy uất hận và tủi nhục.
“Lão tổ!”
Thần Đạo Thánh cảm thấy vô cùng nhục nhã, siết chặt nắm đấm, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
“Bỏ đi, đây là ý trời!”
Thở dài một tiếng, lão tổ nhà họ Thần giao thần nhãn ra.
Nhìn thấy thần nhãn được ném về phía mình, tim của Trần Dương đập loạn xạ!
“Không hay rồi, lão ta muốn kích nổ Chân Thần Binh!”
Nguyên Dương đoán được những việc lão tổ nhà họ Thần đang tính toán.
Nhưng mà lão ta quá ngây thơ!
Kiếm giới!
Lúc thần nhãn sắp bay ra khỏi pháp trận, Trần Dương đã kịp thời hứng lấy nó nhốt vào kiếm giới.
Ngay lúc đó, mối liên hệ giữa lão tổ nhà họ Thần và thần nhãn đã đứt đoạn!
“Không thể thế được!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!