Chương 587: Ninh Diêu
Ngay sau đó đến lượt Quan Nhân ra thi đấu, anh ta đứng trên sàn đấu không nói một lời nào, cả người vô cùng nặng nề.
Như thể tất cả các âm thanh đều biến mất khi gặp phải anh ta vậy.
Người đối đầu với anh ta chính là đại tu sĩ Uẩn Thần viên mãn, vừa ra tay đã tung ra 9 tầng đạo vận, sát ý lồ lộ.
Tuy nhiên, khi công kích đến trước mặt Quan Nhân, thì đạo vận liền biến mất ngay lập tức.
“Xuất chiêu rồi. Đây là thần thể độc nhất vô nhị của nhà họ Quan. Nó có thể chuyển hóa toàn bộ sức mạnh công kích thành sức mạnh của chính mình. Thật đáng sợ!”
“Sao có thể như thế được?”
Tu sĩ kinh ngạc, đây là sát chiêu của mình, cho dù có là bán Hóa Thần đi nữa thì cũng đâu hóa giải dễ dàng như vậy.
Quan Nhân trầm mặc không nói gì, vươn tay ra, một lực hút mạnh bao lấy tu sĩ: “Không Uyên Thần Thể, chết đi!”
Tinh khí thần của tên tu sĩ liên tục chảy ra từ 7 khiếu, hắn nhanh chóng trở thành một cái xác khô!
Xác khô ngã xuống đất, gặp gió liền biến thành bột, tiêu tán đi mất…
“Ồ!”
Mọi người hít thở một hơi!
“Đây chính là Không Uyên Thần Thể của nhà họ Quan sao?”
“Nghe nói, Không Uyên Thần Thể viên mãn còn có thể nuốt được cả mặt trời đấy!”
Thần Phong nhíu mày, Quan Nhân làm cho anh ta cảm thấy hơi áp lực, rất có thể sẽ là đối thủ của anh ta.
Anh ta hiểu rằng kẻ im lặng mới là kẻ giấu nghề.
Còn có tiểu yêu vương nhà họ Tống, từ trước đến nay không ra sân, Thần Phong khịt mũi coi thường, cậu ta chỉ là loại tạp huyết nửa yêu, rõ ràng không phải đối thủ của anh ta.
Thần Phong bay lên sàn đấu, đối thủ của anh ta chỉ là tu sĩ Uẩn Thần trung kỳ, gặp phải đối thủ yếu như vậy, Thần Phong còn chả có hứng ra tay.
“Không muốn chết thì cút đi, hiểu không?”
Thần Phong đứng đó buông nhẹ một câu, đối phương nghe thấy vậy thì như sét đánh ngang tai.
“Vâng, vâng, vâng, tôi cút ngay, cút ngay đây…”
Đối phương là cường giả có thể giết chết bán Hóa Thần, hắn chỉ là Uẩn Thần trung kỳ, đấu làm sao lại Thần Phong?
Làm gì có con cháu nào của Thập Đại Gia Tộc mà dễ đối phó cơ chứ?
Chà!
Mọi người lại được phen náo động.
“Không hổ là tiểu chí tôn của nhà họ Thần, một câu thôi đã hù cho đối thủ chạy mất dép!”
“Quả nhiên là có tướng vương giả, tương lai nhất định sẽ đạt tới cảnh giới Thánh”.
“Quá giỏi, lần này có lẽ nhà họ Thần là đứng nhất rồi”.
Mọi người bàn tán sôi nổi, ngay cả tuyển thủ trong cánh gà cũng thầm cầu nguyện: “Cầu mong đừng đụng phải Thập Đại Gia Tộc, cầu mong tôi có một thứ hạng tốt, bảo toàn được tính mạng”.
“Cầu mong đừng đụng phải tiểu chí tôn nhà họ Thần…”
Nghe được những lời nói này, Thần Nam nắm chặt hai tay: “Thần Phong, tôi nhất định phải giết anh!”
Thần Phong nhảy khỏi sàn đấu, con cháu của Thập Đại Gia Tộc đều rất hài lòng, ngoại trừ tiểu yêu vương của nhà họ Tống.
Tống Khuyết mặt lạnh tanh, khinh thường bĩu môi nói: “Một đám hề, bày đặt vẻ ta đây, đúng là nực cười”.
Người này là con thứ được sinh ra bởi yêu tôn nhà họ Tống và một cô hầu gái loài người, ngay từ ngày sinh ra đã bị ném vào thú quyển của nhà họ Tống, tưởng rằng cậu ta sẽ chết nhưng thật bất ngờ là cậu ta lại có sức mạnh bẩm sinh là điều khiển dã thú.
Nhưng đợi đến khi yêu tôn nhà họ Tống biết chuyện này, thì đã là ba năm sau khi Tống Khuyết bị ném vào thú quyển.
Tống Khuyết, từ nhỏ đã lớn lên trong yêu thú quyển, nên hiểu rằng mình phải luôn hạ mình, ẩn mình, rồi mới giáng cho kẻ thù một đòn chí mạng vào thời khắc then chốt.
Cậu ta chưa từng hám nổi tiếng.
Giống như là… ba tháng trước, cậu ta đã nuốt một bán Hóa Thần, ngoại trừ yêu tôn nhà họ Tống và rất ít người biết chuyện, thì không có ai khác biết về nó cả.
Những gì Thần Phong và những người khác làm giống như những con vật cố gắng thể hiện cơ bắp của mình với đồng loại trong quá trình giao phối, để có được niềm vui của phái khác, quả là ngu xuẩn.
Mục đích chính của việc cộng tác với nhau và trở thành kẻ thù của nhau là để ngăn cản tông môn chen chân vào Thế gia.
Bọn họ là gia tộc Chân Thần, được tổ tiên soi rọi, còn tông môn thì sao, năm đó không phải là những kẻ đã bị bọn họ chà đạp hay sao.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, ưu thế của tông môn dần lộ rõ ra, sự phát triển của Thế gia bị suy yếu, nếu không đoàn kết lại thì rất có thể sẽ bị tông môn giẫm đạp lên.
“Những gia tộc này cũng chỉ là châu chấu sau thu thôi, xem còn nhảy nhót được mấy lần”.
“Vinh quang ngày xưa giờ đã hết rồi, vẫn cứ nghĩ mình vẫn còn phong độ của ngày xưa đấy chắc. Đây là tự hủy hoại bản thân thì có”.
“Haha, ai nói là không phải cơ chứ, nhưng Chân Thần Binh của những gia tộc này được truyền lại tương đương với Chân Thần, cho nên không thể bất cẩn được!”
“Đó là điều đương nhiên rồi, lần này chúng ta phải hạ gục được một gia tộc, cắn mạnh một cái vào người chúng mới được!”
Thần niệm tương giao cao cấp của các tông môn không ngừng giao lưu với nhau, nói cho cùng thì đây vẫn là cuộc tranh giành thế lực giữa các đạo thống, với sự lớn mạnh của tông môn, họ cần nhiều tài nguyên hơn để nuôi dưỡng cho đệ tử tu luyện.
Ước muốn của con người là vô hạn, địa bàn rộng lớn như vậy, muốn phát triển thì phải hy sinh một phần.
“Lão tổ Quy Khư cảnh giới Thánh của nhà họ Vương sắp tới, thực lực bán Thánh của chủ nhà họ Vương không thể phát huy được sức mạnh thật sự của Chân Thần Binh, Niết Diệt của nhà họ Vương đã không ngăn được nữa rồi!”
Cùng lúc đó, tại trụ sở nhà họ Vương, chủ nhà họ Vương, Vương Thiên Bá đang ngồi trước bàn trà, nhấp từng ngụm trà một.
Thực lực của cảnh giới Thánh quá mạnh, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.
Nếu ai đó có mặt ở đây, họ sẽ rất ngạc nhiên, bởi đây không phải là bán Thánh, mà là cảnh giới Thánh thực sự.
Hai mươi năm trước, Vương Thiên Bá thành công vượt qua thánh kiếp với vụ trụ Vô Ngần, mấy năm nay đều dựa vào Chân Thần Binh để trấn áp cảnh giới Thánh của mình.
Nhà họ Vương sắp bị hất cẳng?
Ông ta chả lo lắng gì, điều duy nhất ông lo lắng là lão tổ thánh kinh đã sống được triệu năm của nhà ông ta.
Lão tổ chưa tìm ra cách đột phá, cũng sắp Quy Khư rồi, thân thể đã bắt đầu Niết Diệt rồi, nên phải phân ra một phần Chân Thần Binh mới có thể trấn áp được.
Cảnh giới Thánh Quy Khư sẽ trả lại thiên địa, diễn hóa thành Trung Thiên thế giới, mà Trung Thiên thế giới này lại thuộc về riêng Trung Thiên giới của nhà họ Vương.
Thế gia làm thế nào để chống lại tông môn, đó chính là do họ có chống lưng đằng sau.
Không những thế, Chân Thần Binh chấn áp những sự tồn tại đó còn không dám hành động hấp tấp.
“Không tới cũng tốt. Một khi tới, ta nhất định sẽ chặt đứt tay chó của các người”.
Khóe miệng Vương Thiên Bá hơi nhếch lên.
Cùng lúc đó, cuối cùng cũng đến lượt Thần Nam lên sàn đấu, Diệp Nam mà cậu hóa thân trông rất khiếm tốn, cậu ấy luôn thắng trong gang tấc.
Có các thiếu gia tiểu thư của Thập Đại Gia Tộc ở trước mặt như này, cái thể loại kẻ tung người hứng này quả là khiến người ta chán ghét.
“Số 6000, Diệp Nam thắng”.
“Khiêm nhường rồi!”
Thần Nam chắp tay và nhảy khỏi sàn đấu, cũng không có ai hò reo cổ vũ cho cậu ấy cả.
“Oa, anh trai thắng rồi!”
Thần Tử không khỏi vui mừng.
Diệp Thần cũng gật đầu, như vậy mới không làm người khác quá chú ý.
Anh ta luôn cảm thấy trận thi đấu này rất ngột ngạt, như thể có một dòng nước ngầm đang cuộn trào vậy.
“Cẩn thận chút vẫn hơn!”
Cổ Lão truyền âm đến nói: “Một khi Tiểu Nam đấu với Thần Phong, thân phận thật sự của cậu ấy rất có thể sẽ bị bại lộ. Lúc đó, rất có thể nhà họ Thần sẽ bất chấp tất cả mà ra tay đấy”.
“Tôi hiểu rồi!”
Diệp Thần đáp: “Nếu bọn chúng thật sự dám bắt nạt bọn nhỏ, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu”.
Nếu công tất cả át chủ bài của anh ta lại thì anh ta còn đấu lại được cả cảnh giới Thánh.
Bây giờ thực lực của Diệp Thần đã vượt qua thời kì đỉnh cao phong độ của Cổ Lão rồi, lão không còn gì để nói cả: “Cẩn thận chút là được”.
Trận chiến vẫn đang tiếp tục, ngày đầu tiên đã sàng lọc được một nửa tuyển thủ, Thần Nam đã đấu hai hiệp, cả hai đều thắng xuýt soát.
Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau, ba sư đệ lại đến sân thi đấu.
Rất nhanh, Thần Nam đã lên sàn đấu, cậu ấy không may mắn, đối thủ là cường giả bán Hóa Thần.
Có vẻ hơi nan giải, ai cũng nghĩ Thần Nam sẽ thua, ai mà ngờ được là sau trăm chiêu, Thần Nam đã thắng trong gang tấc.
“Lại là một chiến thắng trong gang tấc. Thằng nhóc này không phải đã quá may mắn rồi sao?”
“May mắn gì chứ, nếu có thì cậu lên mà đấu. Đó là bán Hóa Thần đấy. Người ta dùng ngón tay thôi cũng có thể dí chết cậu rồi!”
Người đàn ông không dám nói câu nào nữa, hắn chỉ là Uẩn Thần sơ kỳ, người ta thật sự có thể dùng ngón tay dí chết hắn.
“Khiêm nhường rồi!”
Thần Nam chắp tay rồi bước xuống khỏi sàn đấu!
“Cậu cũng được đấy nhỉ, phái tự do?”
Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi xinh xắn hứng thú nhìn Thần Nam: “Tôi quan sát cậu đã lâu, lần nào cũng thắng trong gang tấc, cậu đang che giấu thực lực sao?”
Thần Nam cau mày, cậu ấy không thích cảm giác bị nhìn chằm chằm: “Không!”
Nói xong xoay người rời đi.
“Thôi đi, lại là kiểu tỏ ra thần bí à!”
Người thanh niên chớp chớp mắt: “Cậu cũng được đấy. Có muốn gia nhập tông môn không? Đảm bảo sẽ được ăn ngon mặc đẹp!”
“Anh đang cản đường tôi đấy!”
Diệp Nam trừng mắt, chẳng lẽ người này chính là mấy kẻ điên mà sư bá hay nhắc đến sao?
Mình có thể đánh thắng cả bán Hóa Thần mà còn cần gia nhập tông môn à?
Ai có thể dạy cậu ấy? Bán Thánh hay cảnh giới Thánh?
“Tôi tên là Ninh Diêu, đây là truyền âm thạch của tôi, nếu như cậu suy nghĩ kĩ rồi, thì có thể liên hệ với tôi!”
Anh ta lấy ra truyền âm thạch.
“Tôi không cần cái sản phẩm cấp thấp này!”
Sau đó, Diệp Nam đẩy Ninh Diêu ra, nhưng cú đẩy này làm cậu ấy cau mày: “Mềm thế?”
Quay đầu lại, phát hiện hai má Ninh Diêu đỏ bừng, đôi mắt hoa đào tràn đầy tức giận.
“Đồ khốn, cậu để tay ở đâu đấy?”
“Đều là con trai, đụng tí có sao đâu mà?”
Thần Nam còn bóp một cái: “Muốn tuyển mộ tôi mà lại thất lễ thế à?”
“Keng!”
Ninh Diêu rút thanh trường kiếm ra khỏi thắt lưng: “Đồ khốn, tôi chém chết cậu”.
“Viu!”
Một đạo kiếm quang chém ra, Thần Nam nhíu mày, định né, nhưng lại phát hiện phía sau có rất nhiều người đang đứng, nếu né, thì những người vô tội này sẽ toi mất.
“Anh điên à?”
Thần Nam hừ lạnh một tiếng, nắm lấy kiếm khí điên cuồng lao đến, dùng tay không bóp nát: “Đừng quấy rầy tôi nữa, nếu anh thật sự muốn đánh, thì lên sàn đấu!”
“Đồ khốn, cậu tốt nhất đừng có chọc tức tôi nếu không lão…tử sẽ chém nát cậu ra đấy!”
Ninh Diêu tức giận nghiến răng.
“Thôi đi, đồ ẻo lả!”
Thần Nam hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi!
“Được, được lắm, dám mắng tôi à, cậu phải chết, cậu nhất định phải giết cậu!”
Nếu không phải đã đến lượt anh ta lên sàn đấu, thì anh ta nhất định sẽ không tha cho cậu ấy đâu!