Chương 462: Nướng thịt tại chỗ
“Phịch!”
Kiếm quang chém gãy trường kiếm của hắn, xuyên qua Thần Thuẫn Hộ Thể, chia đôi Nguyên Thần trong tổ khiếu của hắn.
Trong mắt người đàn ông kia tràn ngập vẻ khó tin: “Mày… chẳng phải đã nói là dừng tay đúng lúc…”
“Phịch” một tiếng, cái xác ngã xuống.
Trần Dương mỉm cười: “Đúng là dừng tay đúng lúc, nhưng mày còn không đỡ nổi một chiêu của tao, yếu quá đi mất”.
Trần Dương vươn vai, xoay người nhảy xuống sàn đấu, hành động vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, cứ như vừa rồi anh không phải giết một cường giả Nguyên Thần mà là một con gà vậy.
Sức chiến đấu này quả thực là mạnh, nhưng những người có lòng suy đoán, đây chắc hẳn là một kích mạnh nhất của anh, nếu có thể đỡ được thì anh chắc chắn sẽ thua.
Nếu không đỡ được thì chỉ có thể làm ma dưới kiếm của anh.
Những người có thể ở lại đều là cao thủ Nguyên Thần, bọn họ phân tích tình hình sáng suốt, tuyệt đối không thể giống hai tên ngu xuẩn đã chết trong tay Trần Dương.
Dừng tay đúng lúc, đùa nhau chắc?
Thế nào gọi là sàn đấu sinh tử? Lên sàn đấu sinh tử còn muốn dừng tay đúng lúc, đúng là mơ mộng hão huyền.
Nhưng thằng nhãi này ra tay cũng đúng là tàn nhẫn, chẳng nói chẳng rằng đã thịt người ta, đến Nguyên Thần cũng không thoát.
Nếu lát nữa đối đầu với thằng nhãi này thì nhất định phải cẩn thận, trang bị đầy đủ bảo vệ mới được.
“Thằng nhóc này rất tự tin với kiếm của mình”.
Linh Nguyên chân quân nói: “Ra một kiếm xong đầu cũng không ngoảnh lại”.
Đây mới là khí thế nên có của một kiếm tu.
“Tôi thấy nhát kiếm này chắc chắn là nhát kiếm mạnh nhất của cậu ta, nếu người ta đỡ được thì cậu ta kiểu gì cũng phải chết, xoay người là để dễ bề bỏ chạy thôi!”
Cực Nguyên chân quân nói.
“Có lẽ thế”.
Linh Nguyên chân quân vẫy một đám mây tới, nặn nó thành một cục bông, thoải mái dựa vào đó, uống Túy Tiên Nhưỡng vừa thắng được từ chỗ Cực Nguyên chân quân, tỏ vẻ vô cùng sung sướng.
“Dậy, dậy đi!”
Trần Dương đá ba con yêu đang ngủ như lợn.
“Mẹ kiếp, chủ nhân của chúng mày đánh sống đánh chết ở trên kia, còn chúng mày nằm đây ngủ hả?”
Thiết Đầu đần mặt ra: “Chẳng phải ngài bảo chúng tôi ngủ tiếp sao? Sao giờ lại trách chúng tôi thế?”
“Bốp!”
Trần Dương lập tức thưởng cho nó cú đấm, đầu Thiết Đầu lún vào trong đất, lặng lẽ rơi nước mắt.
Quản Đồ và Lưỡng Vạn sợ hãi đứng thẳng người, nở nụ cười hở 8 cái răng.
“Vẫn là 2 đứa mày nghe lời!”
Trần Dương rất hài lòng, lấy giá nướng và mấy trăm cân thịt Hoàng thú ra: “Vừa rồi đánh hai trận lớn, tao thấy hơi đói bụng, nướng ít thịt ăn đi”.
“Chủ nhân, chuyện vặt vãnh này sao có thể làm phiền ngài chứ, để tôi làm cho”.
Quản Đồ vội vàng nhận lấy thịt trong tay Trần Dương.
“Ừ, thế làm phiền chúng mày vậy”.
Trần Dương nằm trên cái võng, lại lấy ra ít hải sản chỉ có ở thánh thành Hải Tân.
Mấy trăm cân tôm hùm, 10 cân bào ngư chín đầu, cua nặng 100 cân…
“Nướng cả những thứ này nữa”.
Trần Dương sai bảo.
Cũng may giá nướng này là linh khí cực phẩm, có thể điều chỉnh to nhỏ tùy ý, nên có thể đặt được mấy thứ này lên.
Quản Đồ phết dầu liên tục, Lưỡng Vạn thì rắc gia vị lên.
Chẳng mấy chốc đã tỏa ra mùi thơm.
“Tốt lắm, nếu như có thêm chút bột tiêu thì càng ngon hơn”.
“Tên nhãi này đúng là biết hưởng thụ, nướng hẳn thịt ăn ở đây”.
“Vớ vẩn, loại người hoang đường như vậy sao có thể vào được Vô Cực Kiếm Tông chứ?”
“Mùi này thơm quá, chắc là ăn ngon lắm nhỉ?”
Mọi người ở xa nhao nhao bàn tán.
Giữa không trung, Linh Nguyên chân quân hít mũi một cái: “Mùi thịt nướng ở đâu vậy?”
Cực Nguyên chân quân hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải là tên nhóc hoang đường kia sao? Người ta đang sống chết trên sàn đấu, còn cậu ta thì nướng thịt bên cạnh, đúng là hoang đường. Không biết người như vậy làm sao tu luyện đến cảnh giới này được”.
“Sư đệ, mỗi người một tính, trong mắt ông thì cậu ta lệch lạc, hoang đường, nhưng trong mắt cậu ta thì chỉ là một chuyện vô cùng bình thường mà thôi”.
“Đói thì ăn, ngáp thì ngủ, đây chính là chỗ khác biệt của cậu ta so với người thường”.
Tu vi lên đến Ngưng Đan là đã có thể Tích Cốc (*), có những người để giữ thân thể không dính thức ăn phàm tục, thậm chí còn cắt đứt ham muốn ăn uống.
(*) Tích Cốc là một cách thức dưỡng sinh thường gặp của người xưa, ý là không ăn ngũ cốc
Tu đạo cũng như làm người, tu để mình thoải mái tự do, nếu tu đạo mà phải kiềm chế cái này khắc chế cái kia thì còn tu cái quái gì nữa.
Về quê nuôi lợn còn thoải mái hơn.
“Để tôi xuống xem thế nào!”
“Sư huynh, chắc không phải ông muốn cho cậu ta pháp bảo gì đấy chứ?”
“Ha ha… Sư đệ, thế thì ông xem thường tôi quá, tôi chỉ muốn nếm thử xem thịt nướng có mùi vị thế nào thôi!”
Dứt lời, bóng dáng của ông ấy liền biến mất.
Linh Nguyên chân quân nhìn một người ba yêu đang ăn nhồm nhoàm, mùi thịt nướng thơm nức mũi.
Ông ấy cũng không phải là khổ tu, đương nhiên là muốn ăn thử rồi.
“Cậu bạn, có thể cho tôi nếm thử không?”
Trần Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Linh Nguyên chân quân thì cũng giật thót.
Sao lão già này đi đường không có tiếng động gì vậy?
Không đúng, lão già này mặt rất lạ, anh chưa từng gặp bao giờ.
Lẽ nào là người mới đến?
“Ông muốn ăn thịt nướng sao?”
Trần Dương cắn một miếng thịt to: “Cũng được thôi, 100 nguyên thạch cực phẩm thì cho ông ăn thoải mái!”
“Bộp!”
Linh Nguyên chân quân ném một cái túi ra, Trần Dương sững sờ, dùng thần niệm quét qua, nguyên thạch cực phẩm bên trong không nhiều không ít, vừa đúng 100!
“Lão già này giàu ghê nhỉ?”
Tuy thịt Hoàng thú đáng giá, nhưng cũng không đến 100 nguyên thạch cực phẩm. Trần Dương thầm thở dài, anh đánh giá thấp lão già này rồi, sớm biết thế này thì anh đã hét giá cao hơn.
500 nguyên thạch cực phẩm chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Nhìn Thiết Đầu ăn hùng hục, Trần Dương lập tức đá bay nó đi, sau đó mỉm cười nhìn Linh Nguyên chân quân: “Mời tiền bối ngồi!”
Thiết Đầu bị đá bay cũng không quan tâm, phủi cỏ trên mông, rồi lại ăn như chết đói đến nơi: “Nể mặt số thịt nướng này, tôi không thèm chấp!”
Linh Nguyên chân quân cũng không chê, lập tức ngồi xuống đất.
Trần Dương nháy mắt một cái, Quản Đồ vội vàng cắt miếng thịt thú mấy chục cân tới.
“Ăn một miếng dầu mỡ đầy miệng, thịt Hoàng thú ngoài xém trong mọng tan ra trong lưỡi, cộng thêm mùi vị của gia vị, ngon đến mức có thể khiến người ta nuốt luôn cả lưỡi”.
Đây là thịt nướng phiên bản mới nhất của Trần Dương.
Còn một số gia vị Trần Dương vẫn chưa tìm được đồ thay thế, nếu không mùi vị còn có thể lên một tầm cao nữa.
“Mùi vị thế nào? 100 nguyên thạch cực phẩm không bị hớ đấy chứ?”
“Ngon lắm, tuy đơn giản nhưng ăn vào lại thấy không hề đơn giản, có rất nhiều loại biến hóa”.
Linh Nguyên chân quân khen ngợi, còn về đắt rẻ… ông ấy chỉ cười trừ.
Nhưng ông ấy cũng chẳng thiếu tiền, được ăn thử đồ mới cũng coi như không lỗ.
“Cũng chỉ là ăn thịt nướng thôi mà, lĩnh ngộ được nhiều điều vậy sao?”
Trần Dương nghi ngờ thịt nướng mà anh ăn khác với thịt nướng của Linh Nguyên chân quân.
Ăn xong thịt nướng, Linh Nguyên chân quân vẫn cảm thấy thèm thuồng, bèn ôm con cua nặng 100 cân kia lại, hai tay xé một cái, lớp vỏ cứng bên ngoài bị lột ra chẳng khác gì một tờ giấy trắng.
Thịt cua trắng nõn liền lộ ra.
“Khoan đã, ông ăn như vậy thì không có mùi vị gì đâu”.
Trần Dương lấy nước sốt đặc chế ra: “Ông chấm cái này mà ăn, tuy còn thiếu chút nguyên liệu, nhưng mùi vị cũng được”.
Linh Nguyên chân quân gật đầu, ăn cùng nước sốt!
Vừa ăn một miếng ông ấy đã lập tức híp cả mắt lại.
“Ừ, được đấy!”
Đã bao lâu rồi ông ấy mới tìm thấy cảm giác thỏa mãn trong ăn uống nhỉ?
Chắc là cũng được mấy trăm năm rồi.
Là đại trưởng lão nội môn của Vô Cực Kiếm Tông, quyền cao chức trọng nên ông ấy cũng toàn ăn linh bảo quý giá, uống rượu ngon tiên lộ, tuy linh khí dồi dào, nhưng lại thiếu hơi người.
Thịt nướng đơn giản này ăn kèm nước sốt khiến ông ấy tìm được hơi người đã lãng quên từ lâu.
Tu đạo mấy nghìn năm rốt cuộc là tu cái gì?
Là muốn thành thần hay thành tiên?
Lẽ nào thành thần thành tiên là phải vứt bỏ những ham muốn của con người sao?
Linh Nguyên chân quân vừa ăn vừa suy nghĩ, hình như ông ấy nghĩ ra gì đó, sau đó trong lòng trầm xuống cố gắng tìm kiếm, chính là ý tưởng chợt lóe đó, nếu tìm thấy được thì sẽ có hy vọng lên được Hóa Thần.
Một luồng cảm giác kỳ diệu tản ra từ người Linh Nguyên chân quân, đến Trần Dương cũng phải ngây ra.
Mẹ kiếp, ăn thịt nướng mà cũng lĩnh ngộ được sao?
Đột nhiên anh cảm thấy thịt nướng trong tay mình không còn thơm nữa.
“Ba đứa chúng mày nhỏ tiếng thôi!”
Trần Dương dùng thần niệm truyền âm.
Tu sĩ lĩnh ngộ là cơ hội vô cùng hiếm có, Trần Dương cũng có ấn tượng khá tốt với ông lão nghệ sĩ hào phóng này.
Thế là anh phóng ra một pháp trận che chắn nhỏ, để tránh có người làm phiền.
…
Cùng lúc đó, ở lối vào tiểu thế giới.
“Sư huynh, anh nhìn người kia kìa, làm ô nhiễm bầu không khí của tiểu thế giới càn khôn”.
Một cô gái dùng khăn tay che mũi miệng, nói với vẻ ghét bỏ: “Nếu trưởng bối đến kiểm tra, nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ trách tội chúng ta”.
Kiếm Trường Tinh trán nổi gân xanh, lập tức đứng dậy: “Sư muội, em chờ anh ở đây, hôm nay anh nhất định phải đuổi hắn đi”.
Dứt lời, hắn bước nhanh tới.
Chẳng mấy chốc hắn đã đến trước mặt Trần Dương, nói với anh: “Cho anh hai lựa chọn, một là lập tức thu dọn đồ, hai là lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
“Người này nói cái gì vậy?”
“Không biết nữa, nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì!”
“Mặc kệ hắn, chúng ta cứ ăn đi, chắc hắn ngửi thấy mùi thơm nên muốn ăn thôi”.
Ba yêu dùng tinh thần nói chuyện, sau đó tăng tốc độ ăn thịt nướng.
Trần Dương nheo mắt nhìn Kiếm Trường Tinh, làm một động tác suỵt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!