Chương 457: Giết Thiên Vũ
Hết cách rồi, Trần Dương chỉ còn cách gọi Xích Huyết ra thôi. Anh nắm Xích Huyết toàn thân đỏ rực trong tay, vận hành suy nghĩ, mấy chục nghìn đạo kiếm khí đã bám vào nó.
Trần Dương có thể cảm nhận được lúc này khí linh của Xích Huyết vẫn đang ngủ say, hiển nhiên là đang lĩnh hội hấp thụ đạo vận.
Anh vận hành suy nghĩ, 20 nghìn, 30 nghìn, 40 nghìn… chồng mãi lên nhau cho đến khi đủ 80 nghìn đạo kiếm khí mà vẫn chưa đến cực hạn.
Cách biệt giữa đạo khí cực phẩm và thần khí quá lớn, nhưng Chu Tước của Thiên Vũ đạo nhân đã tới trước mặt rồi, Trần Dương không có thời gian để chồng thêm kiếm khí nữa, lập tức vung Xích Huyết lên.
Trời đất chỉ còn lại đạo kiếm khí đó.
Sức nặng mấy triệu cân cùng với động năng mạnh mẽ, lực xung kích lên đến 5 triệu cân.
“Ầm ầm!”
Chu Tước được ngưng thành từ Chu Tước Linh lập tức bị chém vụn, mà sau đó kiếm quang không hề tan biến mà tiếp tục tấn công.
“Phụt!”
Thiên Vũ đạo nhân điên cuồng phun máu, pháp bảo bản mệnh của ông ta là Chu Tước Linh đã bị hủy rồi!
Chu Tước Linh này đã bước một chân vào phạm vi thần khí, chỉ cần dung hợp hoàn toàn với đạo vận cực sát là đã có thể thành thần khí rồi.
Đáng tiếc, cách biệt một bước đó lớn bằng trời!
Thiên Vũ đạo nhân cũng không khống chế được Thần Niệm Chi Đao nữa, ông ta vội vã lấy ra bảo kiếm cực sát để chống đỡ.
Cho dù là thế cũng chẳng ích gì, vọng tưởng đỡ được đòn chém của anh, đúng là mơ mộng hão huyền.
“Chém!”
Bảo kiếm cực sát bị phân ra thành hai, kiếm quang giết chết Thiên Vũ đạo nhân, đến Nguyên Thần cũng bị chẻ làm đôi!
“Ầm ầm!”
Tàn dư của kiếm quang đánh vào pháp trận, đạo đầu tiên khiến pháp trận bị đánh sập ngay tức khắc, đạo thứ hai khiến màn sáng kịch liệt run rẩy rồi kiếm quang mới tiêu tán.
80 nghìn đạo uy lực khủng bố vô cùng, biến đổi về số lượng dẫn đến biến đổi về chất lượng âu cũng nằm trong dự liệu của Trần Dương.
Hôm đó anh độ qua trời phạt, thuộc tính của kiếm nguyên đã phát sinh thay đổi nhỏ, không đơn thuần thuộc hành thổ nữa mà còn mang theo chút thuộc tính lôi, khiến uy lực của kiếm khí tăng mạnh.
Nhưng tiêu hao kiếm nguyên nhiều quá, buộc phải tiếp tục nâng cao thực lực, nguồn gốc khiến anh cảm thấy an toàn đều phụ thuộc hết vào kiếm nguyên trong huyệt khiếu của anh.
Trong huyệt khiếu của anh có hơn 500 nghìn đạo kiếm nguyên, anh đã dùng hết một phần ba rồi, may mà lúc đầu anh đã dùng Thần Niệm Chi Đao đâm bị thương Thiên Vũ đạo nhân, nếu không… anh sẽ lâm nguy trong trận chiến này mất.
Anh vẫy tay một cái, Nguyên Thần sắp tiêu tán của Thiên Vũ đạo nhân liền bị anh nắm trong tay rồi nạp vào thân kiếm Xích Huyết.
Nguyên Thần của cường giả Uẩn Thần, yêu hoàng cũng không so bì được đâu.
Thu Xích Huyết về, Chu Tước Linh không toàn vẹn của Thiên Vũ đạo nhân và nhẫn trữ đồ của ông ta cũng bị Trần Dương tịch thu.
Giết người cướp bảo, điều này chẳng lạ lẫm gì.
Thanh Ngưu lão nhân vuốt râu mình muốn rớt ra, Vũ Mộ Đạo thì vừa mừng vừa buồn, mừng là vì ông ta đã lôi kéo được một cường giả Uẩn Thần, buồn là vì ông ta vừa mất đi một vị Cung Phụng.
Nhưng ông ta điều chỉnh thái độ lại rất nhanh, có nhiều bù nhìn cũng chẳng để làm gì, chỉ cần có một cường giả là có thể đàn áp quần hùng rồi.
Lồng bảo vệ vừa tiêu biến là 3 yêu lập tức bước tới đón anh, chúng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Vung kiếm giết Uẩn Thần, ngầu lòi!
“Điêu đạo hữu, thần uy cái thế, lão đây khâm phục!”
Thanh Ngưu lão nhân bước lên trước chúc mừng.
“Thanh Ngưu đạo hữu khách sáo quá, số tôi đỏ nên mới may mắn giết được ông ta thôi”.
Đương nhiên Thanh Ngưu lão nhân biết anh khiêm tốn nên cũng không cho là thật.
“Vũ đạo hữu, lần này tôi lỗ mãng rồi”.
Trần Dương chắp tay với Vũ Mộ Đạo.
“Điêu đạo hữu khách sáo rồi, Thiên Vũ đạo nhân kia không xem ai ra gì, ắt phải gặp kiếp này thôi”.
Một câu “không xem ai ra gì, ắt phải gặp kiếp này thôi” của Vũ Mộ Đạo đã đổ lỗi cho Thiên Vũ đạo nhân gieo gió gặt bão, lột tả sự tàn khốc của giới tu hành cực kỳ tinh tế.
Trần Dương cười, không nói gì. Nếu hôm nay người chết là anh thì e rằng Vũ Mộ Đạo cũng sẽ nói với Thiên Vũ đạo nhân những lời thế này.
“Điêu đạo hữu, mời!”
Vũ Mộ Đạo làm động tác mời.
Trần Dương cũng không kiêng dè gì, đi vào đại điện.
Ánh mắt anh quét một vòng đại điện, không ai dám nhìn thẳng vào anh, 3 yêu đi sau lưng anh cũng cười khẩy mãi.
Thế nào, vừa nãy hung hăng lắm mà, bây giờ bị dọa ngoan như cún thế?
Cho dù ở bất kỳ đâu, chân lý vẫn luôn là kẻ mạnh có quyền.
Yến tiệc bắt đầu lại, đương nhiên sẽ có người đến dọn đống hỗn độn bên ngoài, công trình lớn đối với người thường chỉ tốn một ngày với tu sĩ mà thôi.
“Nào, mọi người cùng nâng ly chào mừng Điêu đạo hữu gia nhập phủ Thành chủ của tôi, trở thành Đại Cung Phục thứ hai của phủ Thành chủ”.
Nói xong Vũ Mộ Đạo uống cạn ly.
Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy kính rượu Trần Dương.
Hết cách rồi, người ta là cường giả Uẩn Thần, còn giết một Uẩn Thần khác trước mặt Thành chủ bọn họ, sát tính cực kỳ đáng sợ.
Bọn họ chỉ sợ sai sót ở đâu đó thì bị anh giết luôn mất.
Ở giới tu hành, kẻ yếu không có nhân quyền.
“Cảm ơn Vũ đạo hữu”.
Trần Dương cười ha ha rồi nhấp một ngụm rượu. Rõ ràng vừa nãy lão tặc này có ý muốn thăm dò thực lực của anh, nếu không sao vừa nãy không chào mừng đi?
Rõ ràng thấy được thực lực của anh rồi mới ân cần thế này.
Khách khứa ăn uống no say, khi đám người giải tán hết, Vũ Mộ Đạo mới kéo Trần Dương nói: “Điêu đạo hữu, lúc nãy tôi nói với cậu sẽ trả cậu một tiệu nguyên thạch thượng phẩm một năm, tôi thấy không ổn lắm, phải nhân đôi lên mới hợp”.
Không phải Vũ Mộ Đạo vừa ngu vừa nhiều tiền, mà ông ta đang bồi thường.
Trần Dương cũng không ngốc, bây giờ Thiên Vũ đạo nhân đã chết mất xác rồi, nếu Trần Dương nảy sinh khúc mắc gì thì ông ta mới mất cả chì lẫn chài.
Chẳng qua chút nguyên thạch thượng phẩm thôi mà, ông ta không thiếu nguyên thạch, cái ông ta cần là cao thủ, là cường giả có thể đàn áp quần hùng.
Còn Trần Dương đã tự chứng minh thực lực của mình rồi.
Trần Dương vui vẻ nhận: “Được, nhưng tốt nhất thì nên đổi nguyên thạch thượng phẩm thành nguyên thạch cực phẩm”.
2 triệu nguyên thạch thượng phẩm chẳng qua chỉ bằng 20 nghìn nguyên thạch cực phẩm thôi.
Vũ Mộ Đạo suy nghĩ rồi trả lời: “Chuyện nhỏ!”
Nói rồi, Vũ Mộ Đạo lấy một chiếc nhẫn trữ đồ ra, bên trong có chứa 20 nghìn nguyên thạch cực phẩm được đặt ngay ngắn.
“Cảm ơn Vũ đạo hữu!”
“Điêu đạo hữu, tôi thấy biệt viện mà cậu ở đã bị sấm sét đánh nát rồi, hay là cứ ở trong phủ Thành chủ đi, cũng tiện để chủ nhà như tôi thiết đãi”.
7 ngày nữa là đại hội nhận đệ tử bắt đầu rồi, tuy với năng lực của Trần Dương không nắm chắc suất vào nội môn Tam Đại Thánh Tông nhưng trưởng lão ngoại môn thì không thành vấn đề.
Đương nhiên ông ta phải tranh thủ khoảng thời gian này để thắt chặt quan hệ rồi.
“Vậy phiền Vũ đạo hữu rồi”.
Trần Dương cũng không từ chối, lúc này ở phủ Thành chủ là an toàn nhất.
Hai người trao đổi thêm chút nữa rồi Vũ Mộ Đạo gọi quản gia tới đích thân đưa Trần Dương đến nơi ở.
Đi tầm 10 phút, Trần Dương tới trước một tiểu viện tao nhã độc đáo, nơi này đầy ắp linh khí, trong vườn còn có một ao nước nhỏ, cá chép linh đang mặc sức bơi qua bơi lại trong đó.
“Điêu Cung Phụng, bên dưới tiểu viện này là một linh tuyền hạ phẩm, nơi này rất có ích cho việc tu luyện!”
Quản gia cung kính nói.
Trần Dương gật đầu rồi đuổi quản gia đi.
Tiểu viện này khá ổn, phía ngoài còn có pháp trận che giấu.
Nhưng những thứ này đều do người khác bố trí, Trần Dương không hề yên tâm. Sau khi tận tay bày pháp trận thì anh mới yên tâm.
“Ba đứa chúng mày, mỗi đứa chọn một phòng đi”.
Nói rồi Trần Dương đi vào căn phòng lớn nhất, bày pháp trận xong lấy nhẫn trữ đồ của Thiên Vũ đạo nhân ra.
Anh dễ dàng xóa chút phong ấn thần hồn trên chiếc nhẫn.
Không gian bên trong rất lớn, cũng phải lên đến mấy nghìn mét vuông, chất đầy đồ.
Linh dược trăm năm, bảo dược nghìn năm, thậm chí… thánh dược mấy nghìn năm cũng có nữa.
Có đến mấy trăm pháp bảo binh khí các loại, đa số là linh khí, cũng có mấy chục đạo khí.
Vật liệu luyện khí quý hiếm.
Tinh Thần Thiết, Long Huyết Thạch, Ngọc Tủy nghìn năm…
Cũng có hơn 2 triệu nguyên thạch thượng phẩm, nguyên thạch cực phẩm thì không có nhiều, chưa tới 10 nghìn.
Nhưng bên cạnh đống nguyên thạch cực phẩm đó còn chất một đống nguyên thạch to bằng đầu người.
Trần Dương vận hành suy nghĩ, nguyên thạch xuất hiện trên tay anh.
Dường như chỉ trong nháy mắt, linh khí xung quanh chuyển động dữ dội, không ngừng bị hút vào trong đó.
Đây… là nguyên thạch thần phẩm!
Chỉ có nguyên thạch thần phẩm mới chủ động hút linh khí.
Sao Trần Dương dám chắc chắc như vậy? Bởi vì nguyên thạch thần phẩm giống con người, có huyệt khiếu!
Nguyên thạch thần phẩm cấp thấp nhất chỉ có 1 huyệt khiếu, trung phẩm thì có 3 huyệt khiếu, thượng phẩm thì có 5 huyệt khiếu, cực phẩm thì có 7 huyệt khiếu.
Nghe nói nguyên thạch thánh phẩm có 9 huyệt khiếu, rất có khả năng sẽ trở thành phôi nguyên, là bảo vật đẳng cấp để luyện chế hóa thân.
Trần Dương lật xem thì thấy khối nguyên thạch này chỉ có 1 huyệt khiếu, cũng chính là nguyên thạch thần phẩm một khiếu thấp nhất.
Dù là vậy thì cũng đáng giá đến mấy chục nghìn nguyên thạch cực phẩm, hơn nữa còn không chắc có người chịu bán.
Vì nguyên thạch thần phẩm có thể tái sử dụng, chỉ cần đặt nó ở nơi có linh khí dồi dào thì nó có thể chủ động hút linh khí để dự trữ.
Trần Dương đếm thì có đến 9 khối.
Phất rồi, lần này anh phất lên thật rồi.
Cường giả Uẩn Thần sống mấy trăm năm rồi, đồ mang theo bên người đâu có ít được?
Ngoài số đồ tu luyện này còn có một số bí pháp thần công, đều là công pháp cấp thần, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì lắm.
Anh tập hợp hết những thứ có ích lại, những thứ không cần thì Trần Dương chuyển sang một chiếc nhẫn trữ đồ khác, lần sau tới Thất Bảo Trai đổi tiền.
Có nguyên thạch thần phẩm một khiếu, đương nhiên Trần Dương sẽ không dùng nguyên thạch cực phẩm để tu luyện nữa, tay cầm nguyên thạch, Trần Dương yên tâm hồi phục.
Linh khí tinh khiết quá, không hề có tạp chất, năng lượng còn vô cùng chân thật.
Ba nghìn huyệt khiếu toàn thân mở rộng, không ngừng hút năng lượng vào trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!