Chương 322: Chuyện xưa ở Nam Cương
“Cực Âm Chưởng!”
Bàn tay Trần Dương ngưng tụ chân khí cực âm, vung một chưởng về phía đội quân cổ trùng, thoáng chốc mấy triệu con cổ trùng đã bị đóng băng.
Anh tách Nhật Nguyệt Luân Chuyển ra thành cực âm và cực dương, vừa có thể phát huy sức mạnh tối đa của chúng, vừa có thể tiết kiệm được chân khí.
Bốn người Trương Khởi Phong sắp tuyệt vọng.
Ngô Công mới vừa chết nhưng xuất hiện thêm một người còn lợi hại hơn cả Ngô Công.
Chàng trai này còn trẻ nhưng tu vi lại cao như vậy.
Sau khi tiêu diệt đội quân cổ trùng xong, Diêu Nhân Nhân ngẩng đầu lên nhìn bọn họ với ánh mắt căm thù: “A-ca, giết bọn chúng đi, báo thù cho a-ba của em!”
“Thánh Nữ, tha cho chúng tôi đi. Chúng tôi bị đám người Tạ Quảng dụ dỗ, xin hãy tha cho cái mạng chó của chúng tôi đi”.
Bốn người Trương Khởi Phong quỳ dưới đất dập đầu lia lịa.
Trại chủ, Động chủ bên cạnh cũng vội vàng quỳ xuống đất, lạy xin tha: “Tha mạng, tha mạng…”
Xem như Trần Dương đã rõ.
Chắc là đám người Tạ Quảng lợi dụng lúc Diêu Thánh Nguyên không có ở đây, bắt tay với đám người ngoài này để nội ứng ngoại hợp.
“Nhân… Nhân Nhân…”
A-ba?!
“A-ba còn sống ạ?”, Diêu Nhân Nhân vội vã chạy đến bên cạnh Diêu Thánh Nguyên khóc như mưa nói: “A-ba làm con sợ muốn chết, làm con sợ muốn chết”.
“Đỡ a-ba lên”.
Sau khi Diêu Nhân Nhân đỡ ông ta dậy, Diêu Thánh Nguyên trầm giọng nói: “Bốn người là kẻ phản bội, các người có biết phản giáo sẽ có kết cục gì không?”
Vừa dứt lời, Cổ Hoàng vốn dĩ đã rơi xuống đất nay lại loạng choạng bay lên.
Đồng tử của Trần Dương hơi co lại, Diêu Thánh Nguyên này nham hiểm thật.
Ban nãy ông ta ngã xuống đất vờ chết.
Mẹ nó, tên này nham hiểm thật đó.
“Thế Tôn, chúng tôi đáng chết, chúng tôi đáng chết!”, Trương Khởi Phong quỳ dưới đất dập đầu lạy: “Tất cả những chuyện này đều là lỗi của đám Tạ Quảng, Ngô Công”.
“Đúng vậy, Chu Minh và Cáp Mỹ Tâm cũng tham gia vào. Chính bọn họ đã báo chuyện ngài bị thương với chúng tôi, cũng chính họ đã xúi giục chúng tôi không dâng vật chủ. Chúng tôi bị đám tiểu nhân lừa gạt nên mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy, xin Thế Tôn minh xét”.
“Mong Thế Tôn hãy nể tình chúng tôi mới vi phạm lần đầu, xử lý nhẹ tay”, hai người Trương Khởi Phong và Vương Hổ cùng nói.
“Hai người đừng ăn nói lung tung”.
Chu Minh nghe hai người này nói, sợ hết hồn, vội vã giải thích: “Xin Thế Tôn minh xét, chúng tôi cũng bị ép mà thôi. Ba người Tạ Quảng, Ngô Công và Từ Kim Nguyên đã bắt tay nhau chèn ép chúng tôi. Trong khoảng thời gian ngài không ở đây, chúng tôi đã bị ba người đó thao túng”.
“Ồ? Vậy à?”
Diêu Thánh Nguyên cười mỉa: “Nếu nói như vậy thì tôi đã trách oan các người rồi?”
“Thuộc hạ không dám, chỉ mong Thế Tôn nể tình xưa, xử lý nhẹ tay”.
Chu Minh và Cáp Mỹ Tâm nằm rạp dưới đất, không hề có suy nghĩ muốn phản kháng.
“A-ba, đám người này cũng không phải loại người tốt lành gì. Nếu không nhờ có a-ca cứu con thì e rằng con đã bị Ngô Công làm nhục từ lâu rồi”.
Lúc này, Diêu Nhân Nhân vội vã nói với Diêu Thánh Nguyên như thể đang giành công.
Diêu Thánh Nguyên nhìn Trần Dương ở bên cạnh, sau đó đứng lên, nhìn bốn người nói: “Đưa bản mệnh cổ của các người cho tôi”.
“Thế Tôn, không được…”
Bốn người sợ hãi nhìn Diêu Thánh Nguyên.
“Giữ cổ thì không còn mạng, muốn còn mạng thì giao cổ ra. Tôi cho các người ba giây suy nghĩ, sau ba giây, đầu của các người sẽ rơi xuống đất!”
“Được, tôi giao!”
Trương Khởi Phong cắn răng gọi Dăng Cổ Vương 4 cánh ra.
Sau khi Vương Hổ thấy thì cũng triệu hồi Kim Thiền Cổ Vương 4 cánh ra.
Sau đó là nhện năm màu của Chu Minh, và cóc vàng của Hà Mỹ Tâm.
“Đi thôi”.
Diêu Thánh Nguyên vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu vàng chui ra từ quần áo của Diêu Nhân Nhân.
“Chít chít”
Cổ Vương 4 cánh bay đến bên cạnh Trương Khởi Phong trước, rồi nhào xuống bắt Dăng Cổ Vương 4 cánh trong tay hắn ta.
“Ong ong”
Dăng Cổ Vương 4 cánh chợt kêu lên thảm thiết rồi không còn hơi thở nữa.
“Phụt!”
Trương Khởi Phong phun một ngụm máu, cả người nhũn ra.
Dăng Cổ Vương 4 cánh và hắn ta đã cắt đứt liên hệ, điều này cho thấy Dăng Cổ Vương đã bị nuốt chửng.
“Chít chít…”
Sau khi ăn Dăng Cổ Vương xong, con vật nhỏ thỏa mãn kêu lên, sau đó lại nuốt Kim Thiền 4 cánh, nhện năm màu và cóc vàng vào bụng.
Lúc này cơ thể của Cổ Vương 4 cánh đã mập lên gấp ba lần, đã lớn bằng ngón tay cái.
Nó đã ăn no rồi.
Lúc bay lên còn lảo đảo giống như đang say rượu.
Thu Cổ Vương 4 cánh vào tay áo, ông ta lại thả Cổ Hoàng bị gãy cánh ra ngoài, nuốt vài con cổ trùng đã chết từ lâu trên đất.
“Chít chít”
Cơ thể Cổ Vương run rẩy, lưng lại mọc lên hai chiếc cánh mới.
Sau khi bản mệnh cổ của 4 người bị ăn sạch thì sức chiến đấu của họ đã giảm ít nhất một nửa.
Các Trại chủ và Động chủ ở bên cạnh sợ đến mức run lẩy bẩy. Bọn họ cũng sợ phải giao bản mệnh cổ của mình ra.
Nhưng trong mắt Diêu Thánh Nguyên, cổ trùng không phải Cổ Vương đều là rác, không có tác dụng gì.
Sau khi làm những chuyện này xong, ông ta lại ném một bình thuốc xuống trước mặt đám người này.
Đây là Vạn Cổ Đan, một loại độc hiếm có, mỗi năm phải uống thuốc giải một lần, nếu không sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Đến bản mệnh cổ cũng đã giao ra rồi thì uống thuốc độc còn gì đáng sợ nữa.
Lấy một viên thuốc độc ra, Trương Khởi Phong là người đầu tiên uống.
Đám người ở đây không một ai có thể chạy thoát.
“Được rồi, đi tập hợp các đệ tử trong giáo lại, dập lửa trong trại đi”.
Lúc này, trời còn chưa sáng, nhưng lửa lại sáng rực, chẳng khác gì ban ngày.
Nếu không dập lửa đúng lúc thì chỉ e toàn bộ sơn trại này sẽ lụi tàn theo lửa.
“Dạ!”
Đợi sau khi mọi người rời đi, Diêu Thánh Nguyên nói với Diêu Nhân Nhân: “Nhân Nhân, con về phòng nghỉ ngơi trước đi”.
Nói xong rồi nhìn Trần Dương: “Cậu ra đây với tôi”.
“A-ba”.
Diêu Nhân Nhân nhìn ông ta nói: “Con và anh ấy đã tự quyết định chuyện trăm năm rồi”.
Diêu Thánh Nguyên nghe thế, mặt không cảm xúc: “Con về phòng trước đi.”
“Dạ…”
Diêu Nhân Nhân miễn cưỡng quay về phòng mình, trong lòng không yên, vô cùng lo lắng.
“Diêu Thế Tôn, tôi…”
Trần Dương muốn giải thích chuyện “tự quyết định chuyện trăm năm” nhưng lại không biết nên nói thế nào. Nói không có thì đúng là anh đã làm gì đó con gái nhà người ta rồi, nhưng nói có thì hai người lại không có tình cảm.
Diêu Thánh Nguyên không nói gì, xoay người rời đi.
Nói thật, Trần Dương hơi bỡ ngỡ, chẳng lẽ Diêu Thánh Nguyên này gọi mình vào là muốn giết mình sao?
Không còn cách nào khác.
Là phúc thì không phải họa mà đã là họa thì có trốn cũng không thoát.
Mặc dù Diêu Thánh Nguyên đã bị thương nặng nhưng thủ đoạn của tu sĩ cảnh giới Quy Chân tuyệt đối không phải là thứ mà anh có thể tưởng tượng được.
Anh cắn răng bước vào theo Diêu Thánh Nguyên.
Gian phòng rất lớn, Diêu Thánh Nguyên đưa Trần Dương đến phòng sách. Kệ sách chất rất nhiều sách, ông ta bước đến, đẩy sách trên kệ sang một bên rồi ấn nhẹ.
Có vẻ như ở đây có cơ quan gì đó.
Ầm ầm ầm!
Kệ sách tự động tách ra, một lối đi sâu thăm thẳm xuất hiện bên trong.
Mới vừa đến gần, Trần Dương đã nhịn không được run lẩy bẩy.
Anh nổi cả da gà.
Lạnh quá!
Càng đi vào sâu bên trong, nhiệt độ càng thấp.
Sau khi đi qua một đoạn đường hầm u ám, vừa xoay người, cảnh tượng trước mặt đột nhiên sáng ngời.
Một chiếc hang dưới lòng đất xuất hiện, một chiếc giường ngọc lạnh băng khổng lồ xuất hiện trước mặt anh.
Có một người phụ nữ mảnh mai nằm trên giường.
Nhìn kỹ thì khá giống cô nhóc kia.
“Bà ấy là mẹ của Nhân Nhân”.
Diêu Thánh Nguyên bước từng bước về phía giường ngọc, dịu dàng nắm tay người phụ nữ: “Cũng là người phụ nữ mà tôi yêu nhất”.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, sự lạnh lùng trên mặt Diêu Thánh Nguyên đã biến mất, chỉ còn lại nét dịu dàng.
“Bác gái…”
Trần Dương không hề cảm nhận được hơi thở trên người bà ta, chứng minh rằng bà ta đã…
“Cậu không hiểu đâu, Thiền Nhi chưa chết, bà ấy chỉ trúng Phệ Hồn Cổ Độc mà thôi”, nói đến đây, Diêu Thánh Nguyên đau khổ: “Là tại tôi, nếu không phải tôi cứ khăng khăng muốn tấn công Hắc Miêu thì Thiền Nhi cũng sẽ không trúng loại độc hiếm thấy này”.
Phệ Hồn Cổ Độc?
Trần Dương lấy làm kinh hãi, trong “Thiên Kim Dược Phương” có ghi chép, Phệ Hồn Cổ Độc chính là loại cổ độc hiếm thấy nhất Nam Cương.
Không giống với những cổ độc khác, Phệ Hồn Cổ Độc này sẽ hại hồn phách con người.
Loại độc vừa hiếm vừa khó hiểu này không ngờ lại có thật.
Hồn phách, mơ hồ quá!
Nếu thật sự có hồn phách thì chẳng lẽ trên đời này có quỷ thật?
Và còn Hắc Miêu nữa, đó là gì?
“Mười ba năm trước, khi tôi mới vừa lên làm Thế Tôn của Ngũ Độc Giáo, dã tâm hừng hực, dẫn đệ tử trong Ngũ Độc Giáo đi sâu vào núi Thập Vạn tấn công Hắc Miêu. Ban đầu rất thuận lợi, mặc dù Hắc Miêu rất mạnh nhưng chúng tôi còn mạnh hơn”.
“Chỉ trong ba ngày mà chúng tôi đã tiêu diệt được gần phân nửa số trại của Hắc Miêu. Thiền Nhi nói tình hình lạ quá, cả quá trình quá thuận lợi, căn cứ theo tính cách không sợ chết của người Hắc Miêu, thì không thể chỉ có mấy người phản kháng như vậy được”.
“Lúc đó tôi đang bị chiến thắng làm cho lu mờ tâm trí nên không quan tâm lắm. Tôi còn cười bà ấy là bà ấy suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật nực cười và ngây thơ làm sao!”
Trần Dương hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
“Thiền Nhi không thể thuyết phục được tôi nên không còn cách nào khác ngoài việc chinh chiến với tôi. Có một hôm, chúng tôi đi ngang qua một sơn trại của Hắc Miêu, người bên trong không những không chiến đấu chống lại mà còn hoan nghênh mời chúng tôi vào. Thiền Nhi thấy bọn họ quá đỗi bất thường, nhưng lúc đó tôi lại thấy sắp thắng lợi rồi nên không quan tâm”.
“Vì vậy tôi dẫn các đệ tử vào sơn trại, nào ngờ…”
Nói đến đây, Diêu Thánh Nguyên không nói nổi nữa.
Thật ra không cần nói thì Trần Dương cũng đã đoán được đại khái, hẳn là họ đã bị tấn công ở đó.
“Diêu Thế Tôn, tôi rất thắc mắc, tại sao mọi người lại tấn công Hắc Miêu? Rốt cuộc Hắc Miêu này là gì?”
“Nam Cương có tổng cộng hai loại người Miêu, một nhánh là Bạch Miêu, một nhánh là Hắc Miêu. Nghìn trăm trước, Bạch Miêu và Hắc Miêu sinh sống cùng nhau, đốt rẫy gieo trồng bên trong núi Thập Vạn, sinh sôi nảy nở”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!