Chương 300: Dạy Lý Hổ làm người
Thành phần chủ yếu của thuốc giải độc là Thanh Dương Sâm và Liên Kiều, ngoài ra còn phối hợp thêm một vị thuốc giải độc khác.
Chỉ cần 3 vị thuốc này kết hợp lại với nhau đạt đến Dược Lực 5 phần, thì chế ra được thuốc giải độc.
Dù đây chỉ được coi là thuốc giải độc cấp thấp nhất.
Tuy nhiên việc chế ra cũng không phải đơn giản, vậy nên Trần Dương vừa chế thuốc vừa giảng giải kỹ càng cho Lý Lâm nghe.
Anh cố gắng làm thật chậm, bình thường ra chỉ cần khoảng nửa giờ là xong, nhưng cuối cùng lại mất đến 2 giờ.
Khi mở vạc ra, một mùi thơm nhẹ mát mẻ tỏa ra từ bên trong.
Cùng với đó là một tiếng “Oang” phát ra từ bên trong.
Thuốc giải độc này đã chế xong.
Dược Lực Hóa Âm, Dược Lực đã đạt đến 9 phần rưỡi, nhưng lần này anh cũng không sử dụng đến thủ pháp luyện đan, và tất nhiên là anh cũng chẳng có ý định dạy cho Lý Lâm.
“Cô học được chưa?”
Lý Lâm nghe mà cảm thấy quay cuồng, cho dù Trần Dương đã làm khá chậm, nhưng cô ta mới chỉ hiểu được đại khái.
Nếu suy nghĩ kỹ lại một chút, thì chắc mới nhớ được tầm 1/3.
“Sư phụ, con… con mới nhớ được một chút”, Lý Lâm lí nhí nói: “Có phải con dốt quá không thầy?”
“Không sao, chuyện này bình thường mà”.
Trần Dương cười một tiếng, vốn dĩ chế thuốc là một chuyện rất khó, Lý Lâm lại lần đầu tiên tiếp xúc, nên chậm cũng là chuyện bình thường.
“Nào, cô uống thuốc này vào đi”.
“Dạ!”
Lý Lâm tìm một cái bát, sau đó rót thuốc vào.
Ngửi một cái, có vẻ như không có vị đắng của thuốc bắc, mùi lại thoang thoảng.
Cô ta khẽ nhấp một ngụm.
Trời, vị thật sự là ngon hơn tưởng tượng, giống như trà lạnh vậy.
Ừng ực, ừng ực. Thoát cái cô ta đã uống xong.
“Nếu uống xong rồi thì đi vệ sinh đi”, Trần Dương cười một tiếng nói.
Sao cơ?
Đi nhà vệ sinh sao?!
Lý Lâm ngẩn người, lúc này, bỗng nhiên bụng cô ta đau quặn lên.
Dường như là muốn…
Khuôn mặt đỏ ửng lên, cô ta vội vàng lao đến nhà vệ sinh.
Cô ta vào đó chừng nửa tiếng.
Đến khi bước ra ngoài, thì cơ thể dường như có một cảm giác hoàn toàn khác.
Giây phút này, Lý Lâm cảm thấy người mình nhẹ như không, giống như là trút được gánh nặng nghìn cân.
Nghĩ đến cái thứ đục ngầu từ trong cơ thể ra, Lý Lâm muốn nôn ngay lập tức, từ xa cô ta nói với Trần Dương: “Sư phụ, con xin phép đi tắm rồi thay đồ đã ạ”.
Vừa nói, cô ta vừa xoay người chạy vọt lên tầng 2.
20 phút sau, Lý Lâm đi từ trên tầng xuống, lần này cô ta mặc bộ đồ trong nhà trông có vẻ thoải mái, để mặt mộc.
Thế nhưng, sắc mặt lại tốt hơn trước rất nhiều.
Nhìn Lý Lâm, Trần Dương cười một tiếng, nói: “Hiệu quả tốt đó chứ, tuy nhiên nếu muốn thải hết được độc tố trong người ta, còn cần uống thêm 2 lần nữa”.
“Cảm ơn thầy ạ”, Lý Lâm cảm thấy tâm phục khẩu phục quỳ dưới đất. Nếu như trước đây, thực lòng cô ta chỉ muốn học được thuật luyện đan của Trần Dương, thì thời khắc này, trong thâm tâm cô ta thực sự coi anh là thầy của mình.
“Đứng lên đi, không phải tôi đã nói là không thích kiểu động một cái là quỳ à?”
“Là con quá vui mừng, nên không thể kiềm chế được”, Lý Lâm lè lưỡi một cái, nhìn cô ta lúc này trông không khác nào một cô gái mười tám đôi mươi cả.
Nếu so với dáng vẻ hùng hổ hôm đó, thì đúng là khác xa.
“Nào, tôi dạy cô tiếp”, Trần Dương nói: “Để trở thành một nhà chế thuốc giỏi thì phải tự tay mình làm nhiều lần, nào cô thử làm đi, tôi sẽ đứng bên cạnh chỉ cho”.
“Ôi… sư phụ, vậy có nhanh quá không?”, Lý Lâm tim đập thình thịch, có vẻ như nhanh hơn dự kiến.
“Nhanh gì mà nhanh?”, Trần Dương khoát tay nói: “Loại thuốc cấp thấp này, tôi chỉ chế một lần thôi, không có lần thứ 2 đâu, cho nên nếu cô muốn giải được hết độc tố trong người mình, thì ráng mà học”.
Loại thuốc giải độc cấp thấp như vậy, nếu như không vì dạy Lý Lâm, thì anh sẽ chẳng bao giờ động đến.
Lý Lâm khẽ cắn răng, gật đầu nói: “Dạ, sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng”.
Sau đó, Lý Lâm tự mình làm từ bước chọn nguyên liệu cho đến việc khống chế độ lửa.
Dĩ nhiên là dưới dự chỉ dẫn của Trần Dương.
Lần đầu tiên, điều chế thất bại!
Lần thứ hai, lại thất bại!
Lần thứ ba, cũng vậy….
Cho đến lần thứ sáu, thời điểm quan trọng nhất đến rồi, Trần Dương nhẹ giọng nói: “Trấn tĩnh lại, nín thở, vào thời khắc quan trọng nhất, thì từ từ tắt lửa”.
Nghe vậy, Lý Lâm hít sâu một hơi, run rẩy đưa tay ra từ từ tắt lửa.
Sau khi mở nắp vạc ra, một mùi thơm thoang thoảng bay đến, tuy rằng là mùi thơm nhè nhẹ thôi, nhưng cuối cùng cũng đã chế thành công.
Cho dù mới chỉ đạt đến 5 phần Dược Lực.
“Được đấy, thành công rồi!”
Sao cơ ạ?
Con chế thành công thật sao?
Nghe Trần Dương nói vậy, Lý Lâm sướng nhảy cẫng lên, xông lên ôm lấy Trần Dương: “Thầy, con cảm ơn thầy, cảm ơn thầy…”
Bị một cô gái xinh đẹp như vậy ôm lấy, Trần Dương cũng cảm thấy mất tự nhiên, hơn thế cô ta lại là học trò của anh, nên cảm giác hơi kỳ.
“Thôi nào, được rồi, mới chỉ dung hợp được 5 phần Dược Lực, mọi chuyện giờ mới bắt đầu thôi, hơn nữa đây còn là loại thuốc cấp thấp nữa”.
“Con biết rồi thầy!”, lúc này trong lòng Lý Lâm đang tràn đầy vui sướng vì đã chế được thành công, chứ cô ta đâu nghĩ nhiều được đến như vậy.
Cô ta liền chạy đến bên cạnh vạc, nhìn thấy thuốc màu hổ phách, vô cùng mừng rỡ.
Lý Lâm vội cầm đến một chiếc bát, định bụng uống tiếp, nhưng bị Trần Dương ngăn lại.
“Tuy thuốc này tốt, nhưng không nên tham uống nhiều”, Trần Dương nói tiếp: “Cách hai ngày nữa rồi uống”.
“À, con có thể cho em trai uống thuốc này được không?”, Lý Lâm mong đợi nhìn Trần Dương, Lý Hổ em trai cô ta cũng xuất hiện những triệu chứng tương tự.
“Đương nhiên, thuốc này do cô chế ra, nên cho ai thì tùy”.
“Con cám ơn thầy!”
Lý Lâm tìm lấy một cái bình giữ nhiệt, rồi rót thuốc vào đó, đây là bát thuốc đầu tiên đầu tiên trong đời cô ta chế thành công, vậy nên nó có ý nghĩa vô cùng to lớn.
“Thầy, cũng đã muộn rồi, hay thầy ở lại đây ăn bữa cơm”.
Thời điểm hai người bước ra khỏi phòng thuốc thì trời đã tối.
Trần Dương nhìn đồng hồ thì đã 8 giờ, anh cũng không từ chối, gật đầu đi đến phòng khách cùng Lý Lâm.
Lý Lâm dặn người giúp việc nấu cơm, sau đó cung kính nói với Trần Dương: “Thầy, thầy uống cốc trà”.
Vừa nói, cô ta vừa rót cho Trần Dương một ly trà.
“Tuyệt”, Trần Dương gật đầu nói: “Trà ngon đấy”.
“Thầy thích uống là được rồi ạ”, Lý Lâm cười một tiếng, sau đó cô ta quỳ xuống bên cạnh Trần Dương và bóp chân cho anh: “Thầy, con bóp như này có mạnh quá không?”
“Ừ, không sao”, Trần Dương đắc ý gật gù, ai có thể tưởng tượng ra được là một chị đại như cô ta mà giờ lại quỳ xuống đất bóp chân cho anh chứ?
Nghe Trần Dương nói vậy, Lý Lâm càng ra sức lấy lòng.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đi từ ngoài cửa vào: “Chị, chị về rồi…”
Xoạch!
Hắn còn chưa dứt lời, thì điện thoại liền rơi từ trên tay xuống đất.
Một giây sau, hắn giận dữ, hét lớn: “Trần Dương, mày muốn chết sao…”
“Em trai, không được”.
Lý Lâm xoay người lại thì nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của Lý Hổ, sát khí đùng đùng lao về phía Trần Dương.
Lý Hổ làm sao nghe mà lọt tai cho được, bà chị hắn kính trọng nhất, lại quỳ xuống bóp chân cho một thằng ở rể sao?
Giờ hắn chỉ muốn chém Trần Dương làm đôi.
Đoạn Lý Lâm muốn đứng lên, liền bị Trần Dương nhấn bả vai lại: “Không sao, anh ta không làm gì được đâu”.
Cái gì?
Nghe Trần Dương nói vậy, Lý Hổ như bùng nổ.
Được lắm!
Hôm nay tao không chém được mày, thì tên Lý Hổ này viết ngược lại thành Hổ Lý đi!
Ngay sau đó, hắn tay cầm rìu xông đến.
Tuy nhiên còn chưa được nổi hai mét, thì liền bị một luồng khí vô cùng mạnh chặn đứng lại.
Uỳnh!
Luồng sức mạnh này đè hắn ngã ra đất, giống như đang vác trên lưng một ngọn núi lớn.
Ngay cả ngón tay cũng chẳng thể động đậy được, chứ chưa nói gì là đứng lên.
Trần Dương cười một tiếng, nhấp một ngụm nước, vắt chân chữ ngũ, cười híp mắt nói: “Cô xem, tôi đã nói rồi mà”.
Lý Lâm trợn tròn mắt.
Chuyện… chuyện này sao có thể?
Cô ta nhìn Trần Dương, không thể nào tin được, lấy thế đè người, chuyện… chuyện này rõ ràng là chỉ có cao thủ cảnh giới Phản Phác mới có thể làm được.
Chỉ có tu sĩ cảnh giới Phản Phác mới có thể tụ khí thành cương, dồn khí thế toàn thân lại, có như vậy mới dùng thế thế đè được người.
Nói một cách đơn giản, chính là chân khí phóng ra ngoài!
Tuy rằng tu sĩ Tiên Thiên cũng có thể làm được, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ có thể dùng chân khí đó bao trùm lên vũ khí của đối phương, còn muốn đè thẳng lên người thì không thể nào.
Mà mới có bao lâu đâu, một hai tháng chứ mấy, khi đó Trần Dương còn mới đạt đến Hậu Thiên, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã lên đến cảnh giới Phản Phác.
Lẽ nào, đây chính là điểm mạnh của thầy chế thuốc?
Nghĩ đến đây, trái tim Lý Lâm cũng không khỏi run lên.
“Đồ khốn kiếp, mau buông tao ra, tao muốn giết mày!”, Lý Hổ hung dữ trợn mắt nhìn Trần Dương: “Mau thả tao ra!”
“Đồ mất dạy, câm mồm đi!”, Lý Lâm vội vàng dập dầu với Trần Dương: “Thầy, em trai con là đứa không hiểu chuyện, xin thầy đừng chấp nó ạ”.
Lúc cô ta dập đầu, thì cổ áo phanh ra, khiến Trần Dương lại được một phen nổ mắt.
“Được rồi, được rồi”, Trần Dương vừa nâng tay lên, thì một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng Lý Lâm đứng dậy, bản thân cô ta cũng không thể chống cự lại được.
Cảm nhận được luồng sức mạnh ấy, toàn thân Lý Lâm trở nên run rẩy.
Tu sĩ Tiên Thiên dù có lợi hại đến đâu, thì chỉ cần một ngón tay thôi tu sĩ Phản Phác cũng có thể dí chết họ được, đây chính là sự chênh lệch cảnh giới.
“Chị, chị làm gì vậy?”, Lý Hổ không dám tin vào mắt mình: “Có phải hắn bức ép chị, chó chết, tao phải giết mày…”
Bốp!
Còn chưa dứt lời, Lý Lâm đã tát hắn một phát.
Lý Lâm sầm mặt nói: “Tiểu Hổ, em nói lăng nhăng gì thế, sao thầy lại bức ép chị được? Em còn không mau xin lỗi thầy đi!”
Lý Hổ bị Lý Lâm tát cho phát ù tai.
“Chị, sao chị lại đánh em?”
Từ nhỏ đến lớn Lý Lâm chưa từng đánh hắn lần nào, vậy mà bây giờ cô ta lại vì một tên người dưng mà đánh hắn.
“Mau xin lỗi đi!”, Lý Lâm dứt khoát nói.
“Em…”
Lý Hổ còn đang định lên tiếng, Lý Lâm liền cắn môi nói: “Nếu như em không xin lỗi, thì chị không muốn nhận thằng em trai này nữa!”
Sao cơ?
Không nhận em trai sao?
Lý Hổ bị dọa cứng người: “Chị, em xin lỗi, em xin lỗi là được mà!”
Vừa nói hắn vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Dương: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi!”
Nói xong, hắn làm ra vẻ bất lực.
“Được rồi, không sao, cô giải thích cho em trai cô đi”, Trần Dương lạnh lùng nói.
“Dạ, thầy!”, Lý Lâm vội vàng đỡ Lý Hổ dậy, sau đó nói rõ đầu đuôi cho hắn.
Khi hắn nghe đến chuyện chị mình theo Trần Dương học chế thuốc, thì vẻ mặt trở nên phức tạp.
Chuyện, chuyện này sao có thể?
“Em không tin sao?”