Chương 179: Phô trương
“Chúa ơi, đây…đây là Phá Chướng Đan!”, sau khi nhà họ Lý phất lên, Lý Thế Hùng cũng đã tu luyện được hơn 20 năm. Từ mười năm trước, ông ta đã đạt đến Hậu Thiên viên mãn rồi. Ông ta biết rằng mình xuất phát muộn màng và tài năng thì kém hơn những người khác.
Ông ta gần như không có hy vọng đột phá.
Vài năm trước, ông ta tình cờ nghe được từ một người bạn nói rằng trên đời này có một loại đan dược thần kỳ tên là Phá Chướng Đan, chỉ với một viên có thể giúp con người ta phá vỡ cảnh giới.
Biết trên đời có loại thuốc thần kỳ như vậy, Lý Thế Hùng đã tận dụng mọi mối quan hệ của mình để tìm kiếm, mười năm trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.
Viên duy nhất là viên xuất hiện trong buổi đấu giá của nhà họ Đinh, mặc dù ông ta chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cũng đã được xem ảnh nên chỉ cần nhìn thấy Phá Chướng Đan thì có thể nhận ra ngay lập tức!
Cái gì?
Phá Chướng Đan?
Cái viên đất này hóa ra là Phá Chướng Đan?
Lý Thiên Bá đã từng tham gia vào cuộc đấu giá của nhà họ Đinh, nên biết rằng trong cuộc đấu giá của nhà họ Đinh, một viên Phá Chướng Đan được bán ra với giá ngất ngưởng 5,5 tỷ.
Không ngờ Tiểu Dương lại có viên linh đan thần kì như vậy, chẳng trách lúc đó cậu ấy đã ngăn mình tranh giá!
Lý Thiên Bá ngay lập tức hiểu ra, trong lòng anh ta vô cùng xúc động.
Hai chị em Lâm Phi nhìn Trần Dương với vẻ mặt khó tin.
Không phải đấy chứ, tên nghèo hèn này có Phá Chướng Đan á?
Lâm Phi cười lạnh: “Cậu lấy đâu ra một thứ quý giá như vậy? Ai mà biết đấy có phải đồ ăn trộm hay không!”
Bình thường Trần Dương nhẫn nhịn khá tốt, nhưng lúc này cũng có chút tức giận, nói như vậy chẳng khác nào chỉ thẳng mặt nói anh là đồ ăn trộm!
Lý Thế Hùng sốt ruột nhìn Lý Thiên Bá: “Cháu trai ngoan, mau ăn đi, nhà họ Lý của ta cuối cùng cũng sắp có một tu sĩ Tiên Thiên rồi!”
Lý Thế Hùng vui mừng khôn xiết, đó là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ cần Lý Thiên Bá đột phá đến Tiên Thiên, trong vòng ba thế hệ của nhà họ Lý sẽ không phải lo lắng nữa.
“Ông, ông bị mắc kẹt trong Hậu Thiên viên mãn nhiều năm rồi, hay là ông dùng đi, cháu vẫn còn trẻ, vẫn còn có thời gian”.
Lời đề nghị của Lý Thiên Bá khiến Lý Thế Hùng vô cùng xúc động, nhưng ông ta đã già rồi, đã về hưu, đột phá Tiên Thiên thì sao chứ, kiếp này không thể lên cảnh giới Phản Phác được nữa.
Nhưng Lý Thiên Bá thì khác.
Anh ta còn trẻ, trong kiếp này nói không chừng có thể đột phá lên cảnh giới Phản Phác, đó sẽ là một đại tu sĩ thực sự.
Một gia tộc mà có đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn trấn thủ thì sẽ thành Thế gia, nếu có đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác thì chắc chắn sẽ là người xuất sắc nhất trong Thế gia.
Vì vậy, lý trí nói với ông ta rằng khôn ngoan nhất là giao cho Lý Thiên Bá dùng: “Ông đã già rồi, tương lai nhà họ Lý sẽ giao lại cho cháu. Chỉ khi cảnh giới của cháu tăng lên, cháu mới có thể dẫn dắt nhà họ Lý tiến xa hơn”.
“Không, ông dùng đi!”
“Không”, ông cụ Lý nói rất kiên quyết.
Nhìn hai người nhường nhau, Trần Dương mỉm cười, anh lấy ra thêm một viên Phá Chướng Đan nữa như làm ảo thuật: “Được rồi, đừng nhường nhau nữa, tình cờ tôi còn một viên nữa đây!”
Cái gì?
Còn một viên nữa?
Lão gia và Lý Thiên Bá cùng quay đầu lại, thậm chí Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều cũng nhìn anh với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, Trần Dương mỉm cười mà không giải thích gì thêm, đưa Phá Chướng Đan vào tay Lý Thiên Bá: “Mỗi người một viên, vừa khéo!”
“Tiểu Dương, cậu…”, Lý Thiên Bá kích động nhìn Trần Dương, phấn khích nói không nên lời.
Nhưng anh ta cũng không nói gì nhiều, bạn tốt thì hiểu nhau, uống đan dược xong, Lý Thiên Bá âm thầm ghi nhớ chân tình ở sâu trong lòng.
Lý Thế Hùng nhận được viên đan thần kỳ, hai tay run lên vì phấn khích, ông ta quyết định thắp hương tắm rửa, điều chỉnh trạng thái của mình sao cho phù hợp nhất với việc uống nó. Vì vậy, ông ta chào tạm biệt Trần Dương, vội vàng xuống khỏi bàn, cùng quản gia trở lại trang viên ở ngoại thành.
Ngay khi ông cụ Lý rời đi, Lâm Phi ở đằng sau sốt sắng nhìn Trần Dương: “Cậu còn Phá Chướng Đan không?”
Cô ta và em gái Lâm Kiều Kiều cũng bị mắc kẹt trong Hậu Thiên viên mãn rất lâu rồi.
Nhìn thấy Trần Dương lấy ra hai viên Phá Chướng Đan, suy nghĩ ngay lập tức lung lay.
Lúc này, Lâm Kiều Kiều không nhịn được nữa, nói: “Nhanh lên, đưa cho chúng tôi một viên đi”.
Giọng điệu đó, thái độ đó, ai không biết thì sẽ nghĩ rằng Trần Dương đang mắc nợ họ!
“Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên có hai viên, bây giờ hết rồi.”, Trần Dương nói đại một lý do.
Anh thực ra là còn một viên nữa, nhưng tại sao anh lại phải cho hai người bọn họ?
Anh không phải bố của bọn họ nên cũng chả tội gì phải chiều họ, hơn nữa một viên thuốc này giá 5,5 tỷ.
Đưa năm tỷ rưỡi cho người lạ, anh không hào phóng như vậy!
Vẻ mặt của Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều thay đổi trong nháy mắt, Lâm Phi không khỏi chế nhạo: “Đúng rồi, viên thuốc thần kì này cũng chẳng phải cứ ra đường là có mà nhặt về, có thể có tận hai viên, chắc là đã làm chuyện không hay gì rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy”. Lâm Kiều Kiều đồng ý: “Cậu thật là can đảm, dám trộm cả loại bảo vật này mà không sợ bị bắt giết cơ đấy”.
Trần Dương không thèm để ý đến sự chế giễu của hai người bọn họ, chỉ thản nhiên nói: “Đồ ăn trộm mà hai người cũng dám hỏi tôi, vậy hai người không phải là đồng phạm sao?”
“Cậu…”
Lời nói của anh làm cho Lâm Phi tức giận đến đỏ bừng cả mặt, lập tức đứng lên nói với Lý Thiên Bá: “Anh họ, chúng em có việc, về trước đây!”
Sau đó, hai chị em đứng dậy và rời khỏi đại sảnh.
….
Sáng sớm hôm sau, Trần Dương và Lý Thiên Bá đã bị Tống Huyên đánh thức, hôm qua họ uống rượu say đến tận khuya mới lăn ra ngủ.
Tống Huyên nhìn hai người đang ngủ say nằm trên bàn, bất lực lắc đầu, tiến đến: “Chồng, Trần Dương, dậy đi, biết giờ là mấy giờ rồi không, hôm nay còn phải đến học viện Lục Phái báo danh đấy”.
Nghe thấy giọng nói của vợ, Lý Thiên Bá giật mình ngồi bật dậy: “Đúng, đúng, đúng, suýt chút nữa quên việc chính, Tiểu Dương, dậy mau, tắm một cái, rồi chúng ta nhanh đến đó nào!”
Hôm nay là ngày học viện Lục Phái chính thức mở cửa, lúc này, ở cổng vào học viện Lục Phái, đậu đầy ô tô tư nhân.
Những người có thể vào học tại học viện Lục Phái đều là những người nhà có điều kiện, chỉ riêng mức học phí cao ngất ngưởng 200.000 chỉ trong học kỳ đã có thể sàng lọc hơn 90% các gia đình.
Hàng loạt học sinh nối đuôi nhau nườm nượp bước vào học viện.
Những người có thể đến đây học đều là những công tử giàu có, cuộc sống giàu sang, ăn mặc đẹp đẽ, dù có xấu xí thì cũng đã được lớp trang điểm đậm che đi rồi.
Nhiều công tử giàu có túm tụm lại với nhau, quan sát các sinh viên ra vào trường.
“Các bạn học nữ của học viện Lục Phái thật xinh đẹp, bạn nào bạn nấy đều xinh xắn, được đến đây để đi học, quả thật là hạnh phúc”.
“Đúng, đúng, nhìn bạn nữ mặc váy siêu ngắn, đùi dài trắng nõn nà kìa!”
Trên thực tế, có thể đến đây để học, có phải là học sinh thực sự hay không, không quan trọng, điều quan trọng là có thể vào học viện Lục Phái và được một trong sáu phái lớn để ý hay không!
“Mau nhìn kìa!”
Lúc này, trong đám đông đột nhiên phát ra một tiếng hô kinh ngạc.
Theo sau âm thanh, một chiếc Porsche 911 từ cổng trường đi vào.
“Mẹ nó, Porsche 911!”
“Xe này giá hơn ba triệu đúng không?!”
“Chiếc xe này ngầu quá!”
Lúc này, sau khi xe dừng hẳn, một nam thanh niên đeo kính râm bước xuống. Người này không phải Tào Bảo, thì còn có thể là ai nữa!
Lúc này, hắn đang mặc một bộ vest Armani, trên tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe và một cặp kính Tyrannosaurus. Bộ dạng này là muốn khoe của đây mà!
Nhiều cô gái đã nhìn Tào Bảo với ánh mắt đầy mê mẩn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vu Lan đứng bên cạnh Tào Bảo, họ liền tự mình xấu hổ.
Tào Bảo rất thích cảm giác được nhiều người ngưỡng mộ này, cảm giác giàu có thật tuyệt.
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đen phóng tới, tiếng động cơ gầm rú khiến người ta bất giác chú ý đến.
“Chết tiệt, đây là Ferrari 812!”
“Ngầu quá, chiếc xe này giá hơn năm triệu cơ đấy!”
Ferrari, chịu ảnh hưởng của bộ phim Hương Giang, khi Ferrari xuất hiện, mắt của những nam sinh này sáng lên.
Ferrari làm một cú cua tuyệt đẹp, xe dừng lại, sau đó một thanh niên đẹp trai bước xuống.
“Chết tiệt, đây không phải là đại thiếu gia nhà họ Phó sao? Anh ta cũng đến đây học sao!”
Nhà họ Phó, là trùm ngành công nghiệp chế biến ở thành phố Tây Xuyên, có nhà máy ở nhiều thành phố lân cận và có hàng trăm nghìn nhân viên. Đây chắc chắn là một trong những gia tộc hạng nhất nhì ở thành phố Tây Xuyên.
Và Phó Thắng là đại thiếu gia của nhà họ Phó.
Phó Thắng trẻ trung giàu có, vẻ ngoài điển trai, với chiếc Ferrari 812, anh ta ngay lập tức thu hút vô số fan nhí.
“Mọi người mau nhìn kìa!”
Lúc này, một người khác trong đám đông hô lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom dài, đang từ từ tiến đến.