Chương 170: Thánh Tử
“Phụp!”
Sau khi nghe được những lời Trần Dương nói, Giáo chủ phu nhân đang ngồi trên ngai cao cười lên và nói: “Hay, hay. Tên láu cá này, ai dạy anh nói như vậy?”.
Nói đoạn, cô ta dừng lại chút rồi tiếp: “Anh tên là Trần Dương, phải không?”.
Nhìn xung quanh ai nấy cũng có dáng vẻ kỳ quái, Trần Dương liền hiểu, mẹ kiếp, đây là Nhật Nguyệt Thần Giáo, không phải Thần Long Giáo, phen này lớn chuyện rồi.
Trong thâm tâm anh cảm thấy bất an, căng thẳng nuốt nước bọt, gật đầu cười 1 cách gượng gạo.
“Có biết vì sao tôi lại gọi anh đến đây không?” Mộc Thuyên tắt nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Gọi tôi đến đây? Trong lòng Trần Dương thầm cười khổ, bọn họ đánh mình ngất đi, rõ ràng là ép mình đến đây mới phải!
Tuy nhiên lúc này, trong lòng anh cũng cảm thấy bất an.
Trước đây Ân Trường Không đã lén lấy trộm bí tịch “Nhật Nguyệt Thần Giáo”, sau này thì bị mình lén học.
Liệu có phải Giáo chủ phu nhân đã biết được chuyện này?
Nghĩ đến đây thôi, Trần Dương cảm thấy chột dạ, toát mồ hôi lạnh, việc học trộm bí tịch Thần Giáo ngang với tội chết.
Nếu cô ta thực sự biết được sự thật, thì hôm nay khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Hơn nữa hiện giờ đứng xung quanh anh là hàng nghìn cao thủ, anh sao dám làm loạn ở đây, chỉ cần mỗi người một dao thôi là đủ phanh anh ra thành trăm mảnh.
“Anh không cần lo lắng, lần này tôi đưa anh đến đây không phải là để trách tội, mà là có chuyện này tôi muốn làm rõ”. Lúc này, Mộc Thuyên cười nhẹ, hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải hai ngày trước anh đã cứu được mười mấy cô gái ở một câu lạc bộ?”.
Sao cơ?
Khuôn mặt Trần Dương biến sắc, trong ánh mặt có chút bối rối.
Mẹ kiếp, hai ngày trước Đàm Tiểu Long có bắt đến mười mấy cô gái để cho mình giải khuây.
Nhưng sau đó mình đã thả họ đi hết rồi mà!
Lẽ nào người người này sau khi được thả, lại đi nói lung tung, nói là mình bắt cóc bọn họ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trần Dương cảm thấy rối bời, nếu như biết sự tình đến bước này, thì khi đó đã không thả bọn họ ra!
“Anh có biết những cô gái đó là ai không?” Mộc Thuyên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, tiếng nói dịu dàng đến mức khiến Trần Dương cũng cảm thấy rung động!
Trần Dương chỉ biết lắc đầu: “Tôi cũng không biết thân phận thực sự của họ ra sao, tôi chỉ biết họ là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vậy nên khi đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là trước tiên cứu họ, để đảm bảo an toàn cho họ”.
“Đúng, anh nói không sai, không hổ danh là Đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!”.
Mộc Thuyên gật đầu khen, trong đôi mắt đẹp ấy tràn đầy sự tán thưởng nhìn Trần Dương: “Thần Giáo của chúng ta có một đệ tử trung nghĩa như anh quả đúng là có phúc, vậy nên, hôm nay tôi gọi anh đến đây là vì muốn ban thưởng.”
Cái gì?
Ban thưởng?
Trần Dương thần người ra, làm lớn chuyện từ nãy giờ hóa ra là để ban thưởng cho mình sao!
Có điều cách ban thưởng này đúng là khó mà khiến người ta vui vẻ đón nhận cho được!
Không hỏi lời nào mà đánh ngất mình, vậy mà cũng có thể coi là ban thưởng được!
Trần Dương giờ dở khóc dở cười, tuy nhiên cũng không dám nói gì, anh chắp tay nói: “Cảm ơn Giáo chủ phu nhân, tôi may mắn được làm chút chuyện nhỏ cho Thần Giáo, đây cũng là bổn phận của tôi, quả thực không đáng để được người khen đến vậy!”
Nghe được những lời này của Trần Dương, vẻ mặt của Mộc Thuyên càng thêm phần rạng rỡ.
Mộc Thuyên giơ tay lên, một luồng chân khí nhẹ nhàng đỡ lấy đầu gối Trần Dương, dìu anh đứng dậy.
Đây chính là cảnh giới người ta gọi là Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương thầm cảm thấy kinh sợ, con người giờ đang đứng trước mặt anh quả đúng là đạt đến bậc đại tu sĩ của Tiên Thiên cao cấp, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Mộc Thuyên nói: “Trong số mười mấy cô gái đó, có một số người là người của Thần Giáo, là ứng cử viên để chọn ra Thánh nữ.”
Thánh nữ, là một người có vị trí rất đặc biệt trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, hơn nữa sẽ chỉ có duy nhất một người, không những phải là người tinh thông những đạo lý của Thần Giáo, mà còn phải là người xứng đáng đứng đầu.
Nhật Nguyệt Thần Giáo có xuất phát từ Ba Tư, tiền thân của họ chính là Minh Giáo nổi tiếng thiên hạ!
Sau khi Chu Trùng Bát có được thiên hạ, Minh Giáo đã sụp đổ, khi đó có một Thánh nữ trong giáo phái đã dẫn theo một đoàn người di chuyển đến Băng Hỏa Đảo, từ đây mới phát triển dần lên.
Có thể nói, Thánh nữ chính là biểu tượng tinh thần của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ đứng sau Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân.
Tuy nhiên cùng với sự thay đổi của thời đại, quyền lợi của Thánh nữ đã mất dần đi, tuy rằng không còn thực quyền, tuy nhiên trong Nhật Nguyệt Thần giáo, vẫn là một địa vị được tôn sùng, được người trong Thần Giáo kính nể.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trần Dương cảm thấy vui mừng.
Không nghĩ rằng làm sai thành ra lại lập công lớn.
Nếu thực sự mấy cô gái đó mà bị người của Thần Long Giáo làm nhục, thì nhất định sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng, thậm chí đối với những đệ tử của Thần Giáo cũng sẽ là một cú đả kích lớn.
Dù gì đi nữa Thánh nữ cũng là biểu tượng tinh thần của đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Trần Dương vỗ nhẹ lên ngực mình, cũng may là khi đó mình không nổi máu háo sắc, không có thì thân tàn ma dại, lúc đến thì đứng lúc về thì quỳ mà về, đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhất định sẽ đem mình đi lột da tróc xương mất.
Trong lúc Trần Dương thầm mừng rỡ, thì Mộc Thuyên cười nói: “Lần này anh lập công lớn, làm gương cho đệ tử Thần Giáo, nhất định phải trọng thưởng, tôi nghe nói, Ân Trường Không đã nhường vị trí Đường chủ cho anh”.
“Tuy nhiên, nếu dựa vào năng lực của anh, nếu chỉ làm Đường chủ nhỏ nhoi thì thật là tiếc. Nếu nhưng để người ngoài biết được, họ lại nghĩ Thần Giáo chúng ta không biết trọng dụng anh tài!”
Vừa nói cô ta vừa nâng đôi tay ngọc ngà của mình lên.
Một cô hầu nữ đang đứng bên cạnh liền đi về phía trước Trần Dương, cung kính dâng lên một lệnh bài được làm từ ngọc trắng.
Mộc Thuyên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay, Trần Dương sẽ chính thức làm Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!”
Xì xào.
Thánh Tử?!
Mộc Thuyên vừa dứt lời, thì toàn bộ những người có mặt trong quảng trường đều xôn xao, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Trần Dương, ai nấy đều ngưỡng mộ và ghen tị không nói lên lời.
Trần Dương thấy bối rối, Thánh Tử?
Nhật Nguyệt Thần Giáo trước giờ không phải chỉ có Thánh Nữ thôi sao? Từ bao giờ lại có thêm cả Thánh Tử nữa!
Trần Dương cầm miếng Bạch Ngọc lệnh bài, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Trước đây Ân Trường Không đã từng nói với anh về việc phân chia chức vụ trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên cao nhất sẽ là Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân. Dưới họ sẽ là hai vị Thiên Sứ Nhật, Nguyệt, tiếp là tứ đại Tinh Quân…rồi sau đó đến Đường chủ.
Tuy nhiên Nhật Nguyệt Thần Giáo lại còn có thêm 1 vị trí nữa.
Đó chính là Thánh Tử.
Vị trí Thánh Tử, ngang hàng với Thánh Nữ, đứng sau Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân. Hơn nữa Thánh Tử thì không giống Thánh Nữ, vì nằm quyền thực trong tay!
Nói như vậy, nếu như đem Nhật Nguyệt Thần Giáo ra so sánh với một đất nước, vậy thì Thánh Tử, sẽ đương đương như Thái Tử! Trong tương lai sẽ tiếp quản vị trí của Giáo chủ rồi!
“Phu nhân, chức vụ Thánh Tử để trống lâu như vậy, là bởi vì không tìm được ứng cử viên phù hợp, lần này tuy rằng Trần Dương là người có tài có đức, tuy nhiên thực lực thì không đủ, mới chỉ đạt đến Tiên Thiên sơ kì. Làm sao có thể đảm nhận được vị trí Thánh Tử? Xin phu nhân hãy suy nghĩ lại.”
Đúng lúc đó, có một người râu quai nón đứng dậy, kính cẩn chắp tay nói.
Hắn ta không ai khác chính là Triệu Uy Vũ, là Huyền Vũ Tinh Quân một trong tứ đại Tinh Quân.
Lúc chuẩn bị nói, hắn ta còn liếc mắt nhìn Trần Dương với vẻ mặt khinh thường.
Tôi có thể ngồi ở trị trí Huyền Vũ Tinh Quân này là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, cùng với bao chiến công hiển hách mà nên, những lần bị thương vì Thần Giáo cũng không ít.
Một tên tiểu Đường chủ miệng còn hơi sữa như hắn, may mắn lập được công lao, vậy mà có thể leo lên chức Thánh Tử thì không phải là làm trò đùa hay sao?
Triệu Uy Vũ vừa dứt lời, xung quanh cũng không ít kẻ đang xì xào bàn tán.
“Đúng vậy, thực lực của Trần Dương cũng chỉ tầm thường, khó mà đảm nhận vị trí này”.
“Phu nhân người nên nghĩ lại, Trần Dương còn quá trẻ tuổi, làm việc chưa đủ chín chắn, còn cần rèn luyện nhiều mới được!”
Hơn ngàn người đồng loạt quỳ xuống, mỗi người một câu ai nấy đều mở miệng nói, khiến toàn bộ quảng trường trở nên ầm ĩ.
Mộc Thuyên ngồi trên cao, lạnh lùng cười nói: “Mấy người quả là to gan quá rồi đó, giờ lại còn nghi ngờ cả quyết định của ta!”
Mộc Thuyên tuy không nói quá lớn, nhưng cũng khiến của toàn bộ người phía dưới đều nghe thấy! Một luồng khí mạnh toát ra từ khía cô ta.
Luồng khí phát ra từ Giáo chủ phu nhân, quả thực vô cùng mạnh.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!