Lâm Giai Nhi im lặng mấy giây, rồi mặt không cảm xúc đáp: “Không có, trước giờ em chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh.”
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng lúc nghe thấy câu trả lời của cô, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đâm một kiếm, đau đến mức không thể nào hít thở, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cuối cùng phát ra tiếng cười bi thương: “Được, Lâm Giai Nhi, em thật tuyệt tình.”
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Xin lỗi, thật ra từ đầu chúng ta không nên ở bên nhau, anh luôn biết người em yêu là ai, là tự anh tỏ tình với em, nên anh bị em tổn thương, cũng là do anh tự chuốc lấy.”
Mạnh Ngọc càng cười lớn và bi thương hơn, vành mắt cũng dần ươn ướt: “Hay cho câu là do anh tự chuốc lấy, đúng, là anh chủ động tỏ tình với em, nhưng nếu em không yêu anh, thì tại sao lại đồng ý?”
Lâm Giai Nhi rũ mắt, không đáp lại.
Tại sao ư?
Còn không phải là vì giảm bớt sự cảnh giác của Hạo Tuấn và Tống Vy à?
Tống Vy luôn rất để tâm chuyện cô tới gần Hạo Tuấn, bảo anh phải cách xa cô, Hạo Tuấn cũng rất nghe lời Tống Vy, sao cô có thể chấp nhận chuyện này được, nên cách duy nhất là tìm bạn trai, để hai người cho rằng cô đã từ bỏ thật rồi.
Đúng lúc Mạnh Ngọc tự tìm đến cửa, nên cô thuận thế đồng ý thôi.
Thấy Lâm Giai Nhi không trả lời, trong lòng Mạnh Ngọc càng tự giễu hơn.
Anh tháo mắt kính xuống dụi mắt nói: “Lâm Giai Nhi, em biết không, anh thật sự rất yêu em, anh biết em không phải là người lương thiện, nhưng anh vẫn yêu em, anh không ngờ em lại tuyệt tình với anh như vậy.”
“... Em xin lỗi.” Trong lòng Lâm Giai Nhi cũng hơi khó chịu.
Quả thật cô không yêu anh, nhưng tốt xấu gì anh cũng là bạn của cô.
Cô cũng biết mình có lỗi với anh, nhưng ngoài câu xin lỗi ra, thì cô chẳng biết làm gì khác.
“Em không cần phải xin lỗi, anh đồng ý lời đề nghị chia tay của em, Lâm Giai Nhi, chúng ta chấm dứt tại đây.”
Dứt lời, Mạnh Ngọc liền cúp máy.
Lâm Giai Nhi nhìn điện thoại, không hiểu sao tim lại cảm thấy trống rỗng, như thể đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, khiến cô chợt hoảng hốt.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, vẻ mặt lại trở nên kiên định.
Cô không sai, đúng, mọi chuyện cô làm đều là vì bản thân, nên cô không bao giờ sai.
Bên này, Mạnh Ngọc cúp máy xong, thì vẻ mặt cô đơn quay lại chỗ của Trình Hiệp và Giang Hạ.
Giang Hạ thấy bộ dạng này của anh thì hơi đồng tình hỏi: “Bác sĩ Mạnh, anh không sao chứ?”
Mạnh Ngọc làm như không nghe thấy, rồi xuống ghế đôi, cúi đầu không nói gì.
Giang Hạ nhún vai.
Nếu đối phương đã muốn phớt lờ, thì cô cũng không nói gì nữa.
Cô cũng không phải là người thích nhiệt tình với người mặt lạnh.
Rất nhanh, bác sĩ đã kiểm tra xong cho Đường Hạo Tuấn, rồi đi ra ngoài.
Trình Hiệp vội ngăn cản ông ta: “Bác sĩ, tổng giám đốc của chúng tôi sao rồi?”
Giang Hạ cũng đứng bên cạnh nhìn bác sĩ.
Ngay cả Mạnh Ngọc đang đắm chìm trong nỗi đau khổ khi chia tay, cũng ngẩng đầu lên.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói: “Tổng giám đốc Đường không sao cả, chỉ là hấp thụ quá nhiều ether thôi, chúng tôi đã tiêm thuốc tỉnh táo cho cậu ấy rồi, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
“Quá tốt rồi.” Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hạ cũng cười nói: “Để tôi đi thông báo tin tức tốt này cho Vy Vy.”
Nghe thấy câu này, Trình Hiệp mới nhớ ra là mình chưa hỏi han Tống Vy.
Thế là anh vội hỏi: “Cô Giang, mợ chủ không sao chứ?”
Giang Hạ trợn mắt đáp: “Anh cảm thấy sao, lúc Vy Vy nhìn thấy tấm ảnh đó, đã tức đến mức động thai phải nhập viện, nếu không có Hạ Bảo Châu, nói không chừng đứa bé đã mất rồi.”
Trình Hiệp nghe vậy thì hít ngụm khí lạnh, giờ mới nhận ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả anh nghĩ.
“Vậy đứa bé trong bụng mợ chủ vẫn ổn chứ?” Trình Hiệp lại hỏi.
Giang Hạ lắc đầu đáp: “Đứa bé vẫn ổn, may mà chở đến bệnh viện kịp thời.”
“Quá tốt rồi.” Trình Hiệp vỗ ngực, cảm thấy tâm trạng này như đang ngồi trên tàu siêu tốc, lúc lên lúc xuống, khiến anh rất dễ mắc bệnh tim.
Cũng may kết quả cuối cùng vẫn không sao.
Bằng không, để tổng giám đốc biết mợ chủ và đứa bé đều không còn, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Đường Hạo Tuấn được đẩy vào phòng bệnh.
Giang Hạ báo tin anh không sao cho Tống Vy xong, thì định rời khỏi bệnh viện, quay về công ty.
Dù gì giờ công ty cũng chỉ có mình cô quản lý, nên cô phải làm rất nhiều chuyện.
Giang Hạ chưa đi được bao lâu, thì Đường Hạo Tuấn đã tỉnh lại.
Trình Hiệp dìu anh dậy, rồi kê một chiếc gối sau lưng anh.
Đường Hạo Tuấn xoa đầu còn hơi mơ màng của mình, lạnh lùng hỏi: “Cậu đã bắt được người bỏ thuốc tôi chưa?”
Nếu Trình Hiệp đã tìm thấy anh, còn đưa anh đến bệnh viện, thì chắc chắn đã biết anh bị người khác bỏ thuốc, nên không thể nào không bắt được người kia.
Trình Hiệp gật đầu đáp: “Tôi đã bắt được rồi.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt lại hỏi: “Người phụ nữ đó tên gì?”
Nghĩ đến người phụ nữ cứ bám mãi trên người anh kia, anh lại hận không thể bẻ gãy cổ cô ta.
Từ 5 năm trước bị Đường Hạo Minh tính kế, anh hận nhất là người đã bỏ thuốc anh.
Người phụ nữ kia to gan dám làm như vậy, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng cho hành động trả thù của anh đi.
Trình Hiệp cụp mắt đáp: “Là cô Lâm.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn sửng sốt, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Cậu bảo người bỏ thuốc tôi là Lâm Giai Nhi?”
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Hạo Tuấn mím mối: “Không phải cô ta, mà là người khác đã bỏ thuốc, là Lâm Giai Nhi kịp thời xuất hiện đuổi người phụ nữ kia đi, bằng không giờ tôi...”
“Không phải, người bỏ thuốc chính là Lâm Giai Nhi, còn người phụ nữ kia chỉ mượn danh nghĩa của cô Lâm.” Trình Hiệp ngắt lời anh.
Mắt Đường Hạo Tuấn bỗng thu nhỏ lại, mặt cực kỳ lạnh lẽo cứng rắn: “Cậu nói cái gì, cậu bảo là mượn danh nghĩa?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp rót cho anh một ly nước, từ tốn giải thích: “Thật ra mọi chuyện đều do một tay cô Lâm vạch kế hoạch, mà người bỏ thuốc thật sự cũng là cô ta, cô Lâm bảo người phụ nữ kia giả vờ tiết lộ cô ta là người bỏ thuốc, rồi dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi, sau đó...”
“Sau đó Lâm Giai Nhi xuất hiện, giả vờ phát hiện ra dã tâm của người phụ nữ kia, rồi đuổi người phụ nữ đi, để cô ta dìu tôi về phòng nghỉ ngơi đúng không?” Đường Hạo Tuấn tiếp lời anh ta.
Trình Hiệp đưa nước cho anh: “Đúng, làm như thế, không những không khiến anh hoài nghi người bỏ thuốc là cô Lâm, mà còn cảm kích cô ta đã kịp thời xuất hiện cứu anh một lần, sau khi cô Lâm dìu anh vào phòng, sẽ dùng máy biến đổi giọng giả giọng mợ chủ để dụ dỗ anh, rồi phát sinh quan hệ với anh.”
Đến lúc đó, Lâm Giai Nhi có thể khóc lóc với bên ngoài rằng, mình đã cứu tổng giám đốc, nhưng anh ấy lại xem cô ta là vợ mình.
Sau đó tổng giám đốc phải gánh nỗi oan ức của Lâm Giai Nhi, mà chịu trách nhiệm với cô ta.
Mặc dù Trình Hiệp không nói rõ những lời này, nhưng Đường Hạo Tuấn cũng có thể nghĩ ra.