Trong một thoáng, ánh mắt Đường Hạo Tuấn lập tức trở nên ảm đạm, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Dù sao, sự thật là bọn họ vẫn chưa làm lành với nhau.
“Vậy thì tại sao...” Giang Hạ chỉ vào hai người bọn họ, còn muốn tiếp tục hỏi.
Tống Vy đẩy hai đứa trẻ vào lòng cô ấy: “Được rồi, sắp muộn rồi đấy, bọn trẻ sẽ muộn học mất. Giang Hạ, hôm nay bọn trẻ làm phiền cậu nhé, tớ sẽ tới công ty muộn một chút.”
“Được.” Giang Hạ gật đầu, dẫn hai đứa trẻ đi về phía thang máy.
Tống Vy đóng cửa lại.
Môi Đường Hạo Tuấn mấp máy hỏi: “Hôm nay em còn có việc gì à?”
“Ừ, cuộc thi quốc tế một tuần nữa sẽ bắt đầu, tôi còn có một cuộc họp cho nên không có thời gian đưa hai đứa trẻ tới trường được, đành phải nhờ Giang Hạ tới đưa chúng đi học.” Tống Vy giải thích đơn giản.
Đường Hạo Tuấn không hỏi thêm gì.
Tống Vy bước tới bàn ăn, bắt đầu thu dọn bát đũa của mình và hai con: “Tổng giám đốc Đường, bữa sáng của anh ở đây, chưa ai động vào đâu, anh ăn trước đi.”
“Em gọi anh là gì?” Đường Hạo Tuấn nghiêm giọng nói.
Tống Vy cụp mắt lặp lại một lần nữa: “Tổng giám đốc Đường!”
“Anh là chồng của em.” Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, bất mãn nhìn cô.
Anh là chồng cô, vậy mà cô lại dùng cách xưng hô giống như một người xa lạ với anh.
Tống Vy đặt bát đũa xuống, bình tĩnh nhìn anh: “Chẳng bao lâu sau sẽ không phải nữa. Tôi đã để lại cho anh đơn ly hôn trong phòng ở biệt thự, chắc anh cũng đã nhìn thấy rồi, hoặc nếu không nhìn thấy, dì Vương cũng đã nói cho anh biết.”
“Anh xé nó rồi.” Khi thốt ra mấy chữ này, Đường Hạo Tuấn vô cùng bình tĩnh.
Tống Vy cau mày: “Vì sao? Chúng ta đi tới ngày hôm nay, ngoại trừ ly hôn ra, tôi cảm thấy không có một con đường nào khác.”