Anh biết Tống Vy sẽ không mở cửa, mình chờ ở chỗ này cũng chỉ uổng công thôi, nhưng anh vẫn không định bỏ đi.
Với anh, cô mở hay đóng cửa là một chuyện, còn mình có muốn chờ hay không lại là chuyện khác.
Nếu đã tới xin lỗi, thì dĩ nhiên anh phải tỏ ra có thành ý.
Đường Hạo Tuấn dựa người vào bức tường cạnh cửa hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã chất đống đầu mẩu thuốc lá.
Đúng lúc này, di động vang lên.
Đường Hạo Tuấn ném đầu mẩu thuốc lá đi, lấy điện thoại ra nhìn thử, là Mạnh Ngọc gọi tới.
“Có chuyện gì?” Anh hút quá nhiều thuốc nên bây giờ giọng nói hơi khàn khàn.
“Hạo Tuấn, chẳng phải cậu còn cần tới bệnh viện làm kiểm tra một lần cuối cùng hả? Sao vẫn chưa đến vậy?’ Mạnh Ngọc hỏi qua điện thoại.
Đường Hạo Tuấn xoa giữa mày: “Tôi quên mất.”
Anh thật sự quên mất.
“Được, tôi biết rồi. Vậy khi nào cậu tới đây?” Mạnh Ngọc ngó đồng hồ.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, mím môi nói: “Hôm nay không đến.”
“Sao vậy?” Mạnh Ngọc khó hiểu.
Đường Hạo Tuấn hơi ngửa đầu lên, dán ót lên tường rồi nhìn trần nhà, trong mắt ngập tràn vẻ áy náy: “Tôi phải xin lỗi Tống Vy.”
“Xin lỗi?” Mạnh Ngọc ngây ngốc: “Có chuyện gì thế, có phải cậu đã làm gì cô ấy không?”
“Không có, là chuyện của ba mẹ tôi, tôi đổ oan cho mẹ vợ của mình.” Đường Hạo Tuấn mím môi khẽ nói.