CHƯƠNG 79: BỊ DỘI CÀ PHÊ
Sắc mặt bà Đường thay đổi liên tục, sao bà ta có thể nghe không hiểu Tống Vy đang ám chỉ bà ta là cổ đông già không thể lên mạng, không biết nhanh chóng thức thời.
Bà ta tức giận đập bàn, lớn tiếng: “Thật là mồm mép lanh lợi, ngay cả bậc bề trên cũng không tôn trọng, thật không biết tại sao con trai tôi lại coi trọng loại con gái như cô.”
“Hả?” Tống Vy mờ mịt: “Con trai của bà coi trọng tôi? Thưa bà, con trai của bà là ai vậy?”
Bà ta nhếch môi mỏng: “Đường Hạo Minh, tôi là mẹ nó.”
Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt nhỏ của Tống Vy lập tức trầm xuống: “Thì ra là thế, hai người quả nhiên không hỗ là mẹ con.”
Con trai thì âm hiểm xảo trá, che giấu ác ý, mẹ thì chanh chua không coi ai ra gì.
Không biết chồng, ba của bọn họ là người như thế nào?
“Cô nói vậy là có ý gì?” Bà Đường nhíu mày.
Tống Vy tiếp tục mỉm cười, nhưng đáy mắt lại không ánh lên sự vui vẻ: “Không sao, tôi khen hai người mà.”
Bà Đường híp mắt nhìn cô, có vẻ không tin.
Tống Vy bưng cốc nước lọc trên bàn lên uống một ngụm: “Được rồi, bà Đường, bà còn chưa nói, rốt cuộc bà tìm tôi có chuyện gì thế?”
Bà Đường lười biếng lùi lại dựa vào phía sau: “Tôi chỉ đến xem, cuối cùng người phụ nữ hại con trai tôi nhập viện là loại phụ nữ như thế nào, bây giờ xem ra, quả nhiên…”
“Chờ một chút.” Tống Vy nhắc một bàn tay lên ngắt lời bà ta: “Bà Đường, tôi không nhát trí với lời này của bà, cái gì gọi là hại con trai bà, anh ta nhập viện, không phải do bản thân anh sao, là anh ta muốn gây bắt lợi cho tôi, sau đó mới bị tổng giám đốc Đường đánh.”
“Hừ!” Bà Đường cười lạnh: “Con trai tôi coi trọng cô, là phúc của cô, nếu cô ngoan ngoãn nghe theo thì Hạo Tuần sẽ đánh nó sao?”
Tống Vy sững sờ: “Bà Đường, theo như bà nói, nếu Đường Hạo Minh ép tôi ở cùng anh ta thì dù tôi có thích hay không cũng phải nghe theo đúng không?”
“Cô nhưng không xứng với con trai tôi.” Bà Đường hất cằm, nhìn cô coi thường: “Con trai tôi có thể đùa bỡn cô, nhưng nếu muốn ở cùng cô thì tôi sẽ là người đầu tiên phản đối, trước khi đến tôi đã tìm hiểu đôi chút về cô, cô cũng không phải là một phụ nữ an phận.”
“Nói gì thế?” Tống Vy vuốt ve cái ly trong tay, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Bà Đường khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: “Một tháng qua, sau khi gia nhập tập đoàn Đường thị, cô đã gây ầm ï máy lần, đều là với Hạo Tuần và con trai tôi, bởi vậy có thể thầy rõ được mục đích của cô là gì, đơn giản chính là muốn quyến rũ một trong hai đứa chúng nó, để gả vào nhà họ Đường chúng tôi, tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không thể.”
Dứt lời, bà ta mở túi xách hàng hiệu của mình ra, lấy từ bên trong ra một tờ chỉ phiếu, đập tới trước mặt Tống Vy.
Tống Vy híp mắt nhìn thoáng qua: “Bà Đường, bà đây là…”
“Nhận lấy nó, rời khỏi tập đoàn Đường thị, rời khỏi con trai tôi và Hạo Tuần.” Bà Đường dáng vẻ bồ thí nói.
Tống Vy cười: “Chỉ có sáu tỷ, bà Đường, mức này có vẻ không xứng với thân phận của bà.”
Ngụ ý chính là, bà đường đường là bà chủ nhà giàu có, sao lại chỉ bỏ ra chút tiền như thế này?
Sắc mặt bà Đường đen lại: “Vậy cô muốn bao nhiêu?”
Tống Vy xua tay chỉ: “Bao nhiêu cũng không cần, bà Đường còn chưa biết nhỉ, phí bản quyền bộ sưu tập thiết kế do tôi vẽ, ít nhất cũng bán được trên ba tỷ, còn nữa…”
“Còn gì nữa?” Sắc mặt bà Đường càng ngày càng khó coi.
Bà ta không hiểu, chẳng qua chỉ vẽ mấy bộ quần áo thôi, làm sao đáng tiền như thế?
Còn đồ đê tiện Tống Huyền kia cũng thế, trước khi đến cũng không nói cho bà ta những điều này, hại bà ta mất hết mặt mũi.
Tống Vy hờ hững ngắm nghía thìa cà phê: “Còn nữa, bà cũng vừa mới nói, tôi tiếp cận tổng giám đốc Đường và Đường Hạo Minh là vì gả vào nhà họ Đường, cho nên dù tôi được gả cho bắt kỳ ai trong hai anh em bọn họ, tôi đều có thể được gia sản hàng nghìn tỷ, vậy tại sao tôi lại chỉ vì máy tỷ của bà mà vứt bỏ tiền đồ rộng mở chứ?”
“Cô…” Bà Đường bị câu này của cô làm cho nghẹn họng, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô nói rất có lý, người thông mình đều lựa chọn như vậy.
Nhưng lựa chọn như vậy, không có nghĩa là nhà họ Đường sẽ tiếp nhận.
Nghĩ vậy, bà Đường vỗ bàn đứng dậy: “Được, đồ không biết xấu hổ, cô thật tưởng rằng nhà họ Đường là nơi cô muốn gả vào thì có thể gả vào sao? Cô đồng thời bám lầy hai anh em chúng nó, chỉ bằng điểm này, tôi và ba Hạo Minh sẽ không tiếp nhận cô.”
“Không sao, không có Đường Hạo Minh, còn có tổng giám đốc Đường mà, tổng giám đốc Đường càng có tiền hơn.” Tống Vy híp mắt cười nói.
Bà Đường rất tức giận: “Phía Hạo Tuần, cô cũng đừng mơ tưởng, nó đã đính hôn rồi.”
“Đính hôn rồi thì cũng có thể giải trừ mà.” Sắc mặt Tống Vy không đổi, vẫn tiếp tục mỉm cười.
Cô đang cố ý chọc giận bà Đường.
Hôm nay, rõ ràng bà Đường cố ý đến nhục nhã cô, làm sao cô cũng phải đánh trả chứ.
Bà Đường không biết suy nghĩ trong lòng Tống Vy, khinh bỉ nói: “Giải trừ? Cô cho rằng đơn giản như vậy sao?”
“Chẳng lẽ rất phức tạp sao?” Tống Vy khoanh tay: “Nhà họ Tống chẳng qua là hạng bét của thành phố Giang, nếu tổng giám đốc Đường muốn giải trừ hôn ước thì chỉ cần lên mạng nói một câu là được, thậm chí cũng không cần thương lượng với nhà họ Tống, dù nhà họ Tống bắt mãn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận, ngay cả trả thù cũng không dám, đạo lý dễ hiểu như vậy tôi còn biết, nhưng bà Đường lại…
Tống Vy không nói hết câu.
Nhưng ý thì đã rất rõ ràng, chính là đang nói bà Đường tóc dài kiến thức ngắn.
Trong cơn tức giận, bà Đường trực tiếp bưng cà phê lên hát về phía Tống Vy.
Tống Vy không ngờ bà ta sẽ làm như vậy, nên không tránh đi, vì vậy bị cà phê giội hết vào, tất cả mặt mũi đều là cà phê, tóc và quần áo cũng bị bản.
Nhìn Tống Vy chật vật như vậy, cuối cùng bà Đường đã xả được cơn giận, đã thoải mái.
Tống Vy giật mấy tờ khăn giấy, vẻ mặt bình tĩnh lau cà phê trên mặt đi: “Bà Đường, xét thấy bà là bề trên, tôi sẽ không ra tay lại với bà, nhưng tôi sẽ ghi nhớ ly cà phê này.”
“Cô có thể làm gì tôi?” Bà Đường xem thường hừ một tiếng.
Tống Vy ném khăn giấy đã dùng lên bàn: “Hiện tại, tôi đúng là chẳng thể làm gì bà, nhưng sau này thì chưa chắc, nói không chừng ngày nào đó tôi thật gả cho tổng giám đốc Đường, trở thành bà chủ của nhà họ Đường, lén lút chơi ngáng chân đại phòng các bà, khiến các người không còn chỗ đứng ở nhà họ Đường, tôi vẫn có thể làm được.”
“Cô!” Đường phu nhân biến sắc, kích động chỉ về phía cô: “Tôi phải nói cho Hạo Tuần, để Hạo Tuần biết bộ mặt thật của cô.”
“Xin cứ tự nhiên!” Tống Vy lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó nhắc túi lên đi về phía toilet, xử lý tóc và cà phê trên quần áo.
Sau khi cô đi, bà Đường quả nhiên lấy điện thoại ra, bám gọi cho Đường Hạo Tuần, kể tất cả chuyện vừa xảy ra cho anh.
Nghe xong, ánh mắt tĩnh mịch của Đường Hạo Tuần lóe lên vẻ khác thường, anh đặt điện thoại di động xuống đi tới thang máy.
Hơn mười phút sau, Tống Vy trở lại tầng của phòng thiết kế, vừa ra khỏi thang máy đã thấy người đàn ông đứng chắn cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!