Nghe xong, nụ cười trên mặt của Tống Vy chợt đơ ra, cô chớp mắt một cái: “Nhưng không phải anh tan làm rồi sao?”
Vốn dĩ cô cho rằng khi anh nghe máy thì có nghĩa là anh đã nguôi giận hơn.
Nhưng bây giờ anh lại từ chối cô, xem ra là bản thân cô nghĩ nhiều rồi.
“Anh đang ở bên nhà tổ, chút nữa anh sẽ tự về.”
Đường Hạo Tuấn nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho Tống Vy cơ hội tiếp tục nói chuyện.
Cô nhìn màn hình điện thoại đã quay lại menu chính, trái tim chùng xuống.
“Mẹ ơi, ba không cần chúng ta qua đó ạ?” Tống Hải Dương thấy vẻ mặt thất thần của Tống Vy thì đã biết kết quả của cuộc gọi.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, gượng cười rồi sờ đầu cậu bé và Tống Dĩnh Nhi: “Không sao, ba kêu chúng ta về nhà trước.”
“Còn ba thì sao? Khi nào thì ba về ạ?” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt hỏi.
Tống Vy cụp mi xuống để che giấu nỗi buồn trong mắt: “Một lát nữa ba sẽ về. Được rồi, hai đứa ngồi ngay ngắn đi, mẹ lái xe nha.”
“Vâng ạ.” Tống Dĩnh Nhi tin lời cô nói, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.
Nhưng Tống Hải Dương lại chau mày, không biết đang nghĩ gì.
Lúc họ trở lại biệt thự thì đã gần bảy giờ.
Tống Vy mở cửa xe, hai đứa nhỏ nhảy xuống, chạy về phía dì Vương: “Bà Vương.”
“Ngoan quá!” Dì Vương tươi cười xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó nhìn Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ không về chung với cô hả?”
Tống Vy lắc đầu: “Không, anh ấy về nhà tổ.”
“Cậu ấy về nhà tổ làm gì?” Dì Vương nghi ngờ hỏi.
Tống Vy mỉm cười: “Tôi cũng không biết, có thể đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ, từ khi ông cụ qua đời, cậu chủ cũng chưa từng trở về.” Dì Vương lẩm bẩm.
Tống Vy không trả lời, kéo hai đứa nhỏ đi vào biệt thự.
Trong phòng khách, Lâm Giai Nhi đang ngồi trên sofa xem tivi, nhìn thấy ba mẹ con đi vào, cô ta tươi cười chào hỏi: “Cô Tống về rồi hả?”