Trình Hiệp đẩy mắt kính rồi trả lời: “Liên quan đến số điện thoại kia, chắc Đường Hạo Minh mới mua nó. Tôi phát hiện, ngoài liên lạc với mợ chủ ra, anh ta còn dùng nó để liên lạc với một người khác.”
“Ai?”
“Cô Lâm.” Trình Hiệp chậm rãi nói ra hai chữ.
Đường Hạo Tuấn hơi híp mắt lại: “Giai Nhi?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt: “Tại sao anh ta lại liên lạc với Giai Nhi?”
“Chuyện này tôi cũng không biết. Tổng giám đốc, hay anh thử hỏi cô Lâm xem sao?” Trình Hiệp đề nghị.
Đường Hạo Tuấn im lặng vài giây, sau đó xoa bóp huyệt thái dương: “Tôi biết rồi, tối về tôi sẽ hỏi cô ấy. Cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp trả lời rồi quay người đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn dựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt sâu thẳm nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Một lát sau, anh chợt đứng dậy, gỡ áo khoác mắc trên kệ, đặt lên cánh tay rồi ra khỏi phòng làm việc, lái xe rời khỏi Đường Thị.
Đường Hạo Tuấn lái xe một mạch đến nhà tổ họ Đường.
Khi Đường Mãnh và bà Đường đang xem TV thì quản gia bước vào: “Thưa ông chủ, bà chủ, cậu Hạo Tuấn đến ạ.”
Hai vợ chồng lập tức liếc mắt nhìn nhau: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Đường Mãnh lắc đầu: “Không biết, để cậu ta vào trước đi đã.”
Quản gia gật đầu, ra ngoài chào đón.
Ngay sau đó, Đường Hạo Tuấn đi vào.
Đường Mãnh mỉm cười tiếp đón: “Hạo Tuấn, hiếm khi thấy cháu về nhà tổ, có chuyện gì sao?”
Bà Đường cũng nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn à, mau ngồi đi cháu.”
“Không cần.” Đường Hạo Tuấn từ chối, nhìn Đường Mãnh rồi trả lời: “Tôi tới đây là muốn xem căn phòng của ba mẹ tôi.”