Nhất thời, trong lòng Tống Vy dâng lên sự ghen tuông, nhìn cánh cửa phòng khách của Đường Hạo Tuấn đóng chặt, không biết đang nghĩ gì.
Cô không đi tới gõ cửa, cũng không tìm Đường Hạo Tuấn nói rõ ràng nữa, vì Lâm Giai Nhi đang ở đó.
Dù sao thì đây là việc riêng của họ, cô không muốn để Lâm Giai Nhi biết.
Vì thế Tống Vy hít sâu một hơi, đè nén sự chua xót trong lòng, xoay người trở về phòng.
Đêm nay, Tống Vy hầu như không ngủ. Ngày hôm sau lúc dậy, quầng thâm mắt đen sì, khiến hai đứa trẻ giật mình.
“Mẹ ơi, mẹ…” Tống Hải Dương chỉ vào đôi mắt cô.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ không sao.”
Dứt lời, cô xuống lầu cùng hai đứa trẻ.
Lúc trước khi xuống lầu, cô còn không quên nhìn thoáng qua phòng khách của Đường Hạo Tuấn.
Cũng không biết anh đã dậy chưa.
Xuống lầu, dì Vương đang quét dọn thấy ba mẹ con, vội vàng buông giẻ lau xuống: “Mợ chủ, cô cãi nhau với cậu chủ sao?”
Tống Vy gục đầu xuống: “Đâu có.”
Chỉ là chiến tranh lạnh thôi, còn là Đường Hạo Tuấn đơn phương chiến tranh lạnh với cô.
“Thế thì lạ thật!” Dì Vương nhíu mày.
Tống Vy nhìn bà: “Sao thế?”
“Sáng nay lúc tôi thấy cậu chủ xuống lầu, hỏi sao mợ chủ còn chưa xuống, sau đó thấy sắc mặt cậu chủ rất lạ, chưa ăn sáng đã đi rồi.” Dì Vương nói.
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Anh ấy đi rồi sao?”
“Đúng vậy.” Dì Vương gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cô và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì phải không? Tối hôm qua tôi đã cảm thấy giữa hai người rất lạ rồi.”
Tống Vy lắc đầu: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Hả?” Dì Vương sửng sốt: “Mợ chủ không biết sao?”
“Ừ.” Tống Vy liên tục cười khổ: “Tôi đã hỏi anh ấy nhưng anh ấy không chịu nói với tôi.”
“Vậy rốt cuộc cậu chủ bị làm sao thế?” Dì Vương nghi hoặc nói nhỏ.
Tống Vy không nói gì, kéo hai đứa trẻ tới nhà ăn.
Đang đi, Tống Hải Dương bỗng ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, mẹ với ba vẫn chưa làm hòa sao?”
“Chưa, ba không cho mẹ cơ hội.” Tống Vy xoa đầu cậu bé.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt: “Vì sao ạ?”
“Mẹ cũng không biết nữa.” Vẻ mặt Tống Vy ảm đạm.
Tống Hải Dương xoa cằm mình, không biết đang nghĩ gì.