Tống Vy bị cái liếc mắt của anh khiến cả người lạnh ngắt, cơ thể đều cứng lại.
Sau khi phản ứng lại, còn không dám tin.
Anh… vì sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như vậy?
“Mẹ ơi.” Tống Vy đang ngẩn người, hai đứa trẻ kéo tay cô.
“Sao thế?” Tống Vy gắng gượng đè nén sự bất an trong lòng, mỉm cười với hai đứa trẻ.
“Mẹ ơi, tâm trạng ba không tốt sao? Vừa rồi bà không để ý tới con và anh. Dĩnh Nhi muốn ba bế mà ba lại tránh đi.” Tống Dĩnh Nhi chu môi, kể lại với giọng không vui.
Tống Hải Dương cũng gật đầu: “Đúng vậy ạ. Hơn nữa, thái độ của ba rất kỳ lạ, hình như ba hơi ghét con với Dĩnh Nhi.”
“Ghét các con?” Tống Vy giật mình, chuyện này thật sự khiến cô sợ ngây người.
Không ngờ Đường Hạo Tuấn lại chán ghét hai đứa trẻ?
Tại sao lại như vậy?
Nếu nói là do cô làm chuyện gì khiến anh không vui, anh giận cô là được rồi, sao lại có ý kiến với hai đứa trẻ chứ?
Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Vy có chút không thoải mái, đồng thời loáng thoáng có cảm giác bất an đến lạ.
Cô xoa đầu hai đứa trẻ, gắng gượng nở nụ cười: “Không sao, có lẽ ba mệt quá nên mới không vui, không phải ghét các con đâu.”
“Thật vậy sao ạ?” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ hỏi.
Tống Vy gật đầu, ừ một tiếng: “Đương nhiên rồi, ba thích Dĩnh Nhi như vậy, sao có thể chán ghét Dĩnh Nhi chứ.”
Tống Dĩnh Nhi cười hi hi.
Chỉ có Tống Hải Dương mím môi, không tin lời Tống Vy.
Cậu thật sự cảm thấy, ba không thích cậu và Dĩnh Nhi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!