Hiện giờ nghĩ lại, anh thật ngu xuẩn!
Không ngờ anh lại giao hết mọi thứ của nhà họ Đường cho con của kẻ thù.
Không chỉ anh ngu xuẩn, ông của anh cũng vậy, không ngờ ông lại nhận kẻ thù đâm chết con trai và con dâu mình làm con gái nuôi.
Nói không chừng, lúc ấy trong lòng Lưu Mộng còn chê cười ông nội ngờ nghệch, cười nhà họ Đường bọn họ ngu xuẩn.
Đường Hạo Tuấn thấp giọng cười, cười như một tên thần kinh, mắt đỏ gằn.
Lúc này, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên: “Cậu chủ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, ra ăn cơm đi.”
Đường Hạo Tuấn không đáp lại.
Dì Vương bên ngoài cửa hơi nghi hoặc: “Cậu chủ, cậu có ở bên trong không?”
Đường Hạo Tuấn vẫn không nói gì.
Dì Vương hơi lo lắng, đang chuẩn bị mở cửa xem xem thì cửa mở ra, Đường Hạo Tuấn xuất hiện trước mặt bà.
Dì Vương nhìn thấy anh, nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra là cậu chủ vẫn ở đây, tôi còn tưởng cậu đi đâu rồi, xuống lầu ăn cơm đi.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, vẻ mặt tỏ ý đã biết.
Dì Vương không phát hiện sự khác thường của anh, đi theo anh xuống lầu.
“Ba.” Hai đứa trẻ dưới lầu nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đi xuống, vui mừng chạy về phía anh.
Nếu là bình thường, Đường Hạo Tuấn sẽ ngồi xổm người xuống, bế một đứa lên, đồng thời cũng sẽ xoa đầu một đứa khác.
Nhưng lần này, anh tránh đi.
Hai đứa trẻ nhào vào khoảng không, đồng thời sững sờ tại chỗ.
Tống Dĩnh Nhi ấm ức nhìn anh: “Ba?”
Không ngờ ba lại không bế cô bé, còn né tránh cô bé.
Có phải ba không thích cô bé nữa không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!