Khi họ xuống lầu, Tống Vy nhìn ngay thấy bà Đường đang ngồi trên ghế sô pha uống hồng trà.
Nghe thấy tiếng động, bà Đường quay đầu nhìn lại, vội vàng để chén hồng trà trong tay xuống, tươi cười đứng lên: “Ôi chao, con đã xuống rồi đấy à?”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt bà ta, Tống Vy sửng sốt, khóe miệng khẽ giật.
Đã được tận mắt chứng kiến sự kiêu căng và khinh thường của bà Đường, bây giờ thấy bà ta nhiệt tình như vậy, Tống Vy quả thực không có cách nào thích ứng được.
“Bà Đường.” Tống Vy khẽ gật đầu với bà Đường.
Vẻ mặt bà Đường cứng nhắc trong chớp mắt, sau đó lại cười lên: “Ôi dào, gọi bà Đường làm gì, con phải gọi bác là bác gái.”
“Bác gái.” Tống Vy thuận theo tình hình cất tiếng gọi.
“Thế mới phải chứ.” Bà Đường giữ chặt tay Tống Vy, cười thân thiết.
Khóe mắt Tống Vy khẽ giật, rất muốn rút tay ra, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, cô bị bà Đường kéo đến ghế sô pha trước mặt ngồi xuống.
“Vy Vy à, bác có thể gọi con như vậy chứ?” Bà Đường cười ha hả, hỏi.
Tống Vy nghe thấy tiếng gọi Vy Vy này mà nổi hết cả da gà, vẻ mặt miễn cưỡng, nói: “Bác gái vui là được rồi.”
“Vậy được, bác sẽ gọi con là Vy Vy.” Bà Đường vỗ vỗ mu bàn tay Tống Vy: “Vy Vy à, thật không ngờ chúng ta lại trở thành người một nhà.”
“Đúng vậy ạ.”Tống Vy gật đầu.
Lần trước gặp mặt, bà Đường còn châm chọc cô quyến rũ Đường Hạo Minh, còn lấy tiền ra để sỉ nhục cô.
Khi đó, quả thực cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ làm dâu nhà họ Đường.
“Cho nên đây gọi là duyên phận.” Bà Đường cười nói.
Tống Vy rút tay ra không để lại dấu vết gì: “Sao hôm nay bác gái đến đây vậy? Có chuyện gì sao ạ?”
Cô và Đường Hạo Tuấn kết hôn cũng đã gần hai tháng, người ngoài không biết cô là vợ của Đường Hạo Tuấn, nhưng nhà cả của nhà họ Đường không thể nào không biết.
Vậy mà nhà cả cũng chưa từng đến hỏi thăm, cũng không đưa bất kỳ lễ lạt gì sang, như không hề biết cô và Đường Hạo Tuấn kết hôn. Bây giờ đột nhiên đến tận nhà, nhất định không có ý tốt.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tống Vy híp lại, âm thầm cảnh giác.