Tống Vy đành phải nuốt xuống những lời muốn nói, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Nhìn tâm trạng sung sướng như muốn bay lên trời cùng với vẻ mặt hưng phấn kích động của Mạnh Ngọc đang từ lầu hai bước xuống, trong đầu Tống Vy lại hiện ra một suy đoán không thể tin được.
Không lẽ anh ta đã tỏ tình thành công rồi hả?
“Bác sĩ Mạnh.” Tống Vy rời khỏi lồng ngực Đường Hạo Tuấn, ngồi sang một bên cất tiếng gọi Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc dừng chân, nhìn cô cùng với Đường Hạo Tuấn rồi phất tay: “Sao hai người lại ở đây?”
Tống Vy sửng sốt, Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại.
Tống Vy nghi hoặc nhìn Mạnh Ngọc: “Nơi này là nhà chúng tôi mà, bác sĩ Mạnh, anh bị làm sao vậy hả?”
Không phải là vui mừng đến mức mụ mị đầu óc rồi đấy chứ?
Mạnh Ngọc nghe Tống Vy nói mới sực phản ứng lại, vỗ trán: “Xem đầu óc tôi này. Xin lỗi, xin lỗi, tôi cứ tưởng còn đang ở bệnh viện.”
“Không sao.” Tống Vy lắc đầu, nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Bác sĩ Mạnh, nhìn anh vui vẻ như vậy chắc là thành công rồi hả?”
Tay cô chỉ chỉ lên trên tầng.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn sang phía Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc xoa nắn khuôn mặt trẻ con của mình, có vẻ như còn đang ngượng ngùng, mơ hồ ừ một tiếng.
Thật sự thành công rồi sao?
Tuy trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng đến khi thực sự xác nhận, trong lòng Tống Vy không tránh khỏi kinh ngạc.
Lâm Giai Nhi thực sự đồng ý lời tỏ tình của Mạnh Ngọc.
Như vậy thì thật sự quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Lâm Giai Nhi luôn một lòng quấn lấy Đường Hạo Tuấn, tuy đã nhiều lần nói buông tay nhưng vẫn chưa thực sự từ bỏ bao giờ. Giờ Mạnh Ngọc chỉ vừa mới tỏ tình đã đồng ý tiến tới với Mạnh Ngọc. Thật sự không có mưu đồ gì khác sao?
Tống Vy nhíu mày trầm tư.
Đường Hạo Tuấn nói với Mạnh Ngọc một câu: “Chúc mừng.”
Trong lòng Tống Vy tuy rằng vẫn cảm thấy không ổn, nhưng trên mặt cũng không thể không tỏ thái độ chúc mừng: “Bác sĩ Mạnh, chúc anh và cô Lâm hạnh phúc nhé.”
“Cảm ơn, đợi mấy hôm nữa tôi và Giai Nhi mời hai người một bữa.” Mạnh Ngọc đẩy gọng kính.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, coi như là đồng ý.
Sau đó, Mạnh Ngọc tạm biệt rời đi.
Lúc đi bước chân anh ta gần như muốn bay lên, thiếu chút nữa thì cụng đầu làm người khác lo lắng không thôi.
Chỉ là yêu đương thôi mà, có cần phải đến mức như vậy không?