Nếu thật sự động vào người phụ nữ của Đường Hạo Tuấn, chắc chắn Đường Hạo Tuấn sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù anh ta.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Minh có chút luyến tiếc thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tống Vy: “Vy Vy, tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ những lời tôi nói, cũng sẽ tuân thủ. Nhưng điều kiện tiên quyết là những manh mối này của cô là thật. Còn nếu là giả...”
Câu nói kế tiếp, anh ta chưa nói hết, nhưng hai người đều hiểu ý.
Tống Vy sợ run cả người, chỉ cảm thấy ngón tay vuốt ve trên mặt giống như rắn độc, khiến cô cảm thấy ghê tởm, đồng thời cũng hơi sợ hãi.
“Tôi không lừa anh, những manh mối này là thật, đều là tôi moi được từ miệng Hạo Tuấn.” Tống Vy bấm chặt vào lòng bàn tay mình, ép bản thân không được lộ ra chút sợ hãi và hoảng hốt nào.
Nếu để anh ta nhìn thấu thì tất cả đều xong đời.
Có lẽ diễn xuất của Tống Vy thật sự rất tốt nên Đường Hạo Minh thật sự không phát hiện ra chỗ nào không đúng. Anh ta buông mặt của cô ra rồi đứng dậy.
Tống Vy khẽ thở phào một hơi, cũng vội vàng đứng lên khỏi sô pha, chạy vèo ra cửa, kéo giãn khoảng cách rất xa, cũng cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm.
Nhưng mà, dáng vẻ đề phòng này của cô ở trong mắt Đường Hạo Minh lại cực kỳ giống một con vật nhỏ, khiến cho tâm trạng của Đường Hạo Minh tốt lên, anh ta nở nụ cười.
“Anh cười cái gì?” Đôi môi đỏ của Tống Vy mím lại.
Cuối cùng Đường Hạo Minh đeo mắt kính vào: “Không có gì, chỉ cười Vy Vy trông đáng yêu thôi.”
Nghe vậy, Tống Vy nhíu chặt mày: “Giám đốc Đường, tôi có thể coi lời này của anh như là chọc ghẹo không?”
“Sao lại là chọc ghẹo chứ? Tôi chỉ đang khen ngợi cô thôi mà. Nói thật Vy Vy này, cô là người phụ nữ thú vị nhất mà tôi từng gặp. Bây giờ tôi đang rất hối hận đây.” Đường Hạo Minh đẩy mắt kính, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Tống Vy nghi ngờ nhìn anh ta: “Hối hận sao?”
“Đúng vậy, hối hận năm năm trước không có mặt ở khách sạn ngăn cản cô. Nếu không bây giờ, nói không chừng chúng ta lại ở bên nhau đấy.” Đường Hạo Minh thở dài luyến tiếc.
Tống Vy mỉa mai hừ một tiếng, vừa định cất giọng thì Đường Hạo Minh lại mở miệng: “Tính ra, Vy Vy và Hạo Tuấn ở bên nhau đều là công lao của tôi đó.”
“Gì?” Tống Vy sững sờ: “Công lao của anh?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Minh đến gần cô: “Năm năm trước, là tôi bỏ thuốc cho Hạo Tuấn, cho nên cô mới có một đêm với cậu ta, có muốn cảm ơn tôi một tiếng hay không?”
Từ tận đáy lòng, Tống Vy quả thực rất ngạc nhiên.
Hóa ra, người bỏ thuốc Hạo Tuấn lại là Đường Hạo Minh.
Mà nghĩ cũng phải, nếu không có chiêu này của Đường Hạo Minh, năm đó cô và Đường Hạo Tuấn chắc chắn không xảy ra chuyện gì. Có lẽ cô sẽ thật sự ở cùng với ông già mà Tống Huyền đã sắp xếp.
Nhưng mà cám ơn Đường Hạo Minh sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!