Vừa đi vào đã nhìn thấy Đường Hạo Tuấn cầm một cái cúp, trên mặt không hề che giấu vẻ tự hào: “Khá lắm, nhớ tiếp tục cố gắng!”
“Vâng thưa ba.” Tống Hải Dương nhận được lời khen, trịnh trọng gật đầu.
Hai tay Tống Vy ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé mà xoa nắn: “Được đấy Tống Hải Dương. Con đi thi Olympic khi nào thế? Đoạt được cúp cũng không nói với mẹ?”
Miệng Tống Hải Dương cong lên, âm thanh không rõ: “Không phải là con muốn làm ba mẹ ngạc nhiên sao?”
“Ba rất vui.” Đường Hạo Tuấn nâng chiếc cúp trong tay lên, trên mặt nở nụ cười.
Nói thực lòng, khi nhìn thằng bé mang chiếc cúp ra, anh thực sự cảm thấy rất tự hào.
Tống Vy cũng buông mặt Tống Hải Dương ra: “Con cũng giấu kỹ quá đấy.”
Tống Hải Dương cười hớn hở.
Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy mẹ mình cười, cô bé cũng ngây ngô cười theo.
Lâm Giai Nhi ở cách đó không xa, nhìn cảnh tượng gia đình bốn người vui vẻ này thì vô cùng bất mãn.
Đặc biệt là vẻ tự hào trên gương mặt Đường Hạo Tuấn lại càng khiến cô ta tức giận hơn.
Cô ta không biết anh đang tự hào về điều gì nữa, chẳng phải chỉ là giành được một cái cúp vớ vẩn thôi sao? Cũng đâu phải là con ruột của anh.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Giai Nhi lại không dám nói ra, hít sâu một hơi để điều chỉnh lại tâm trạng rồi cô ta mỉm cười đi tới: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
“Nhà cháu đang nói về chuyện anh trai giành được giải thưởng.” Tống Dĩnh Nhi chỉ vào chiếc cúp trong tay Đường Hạo Tuấn trả lời với vẻ đắc ý.
Như thể người giành được giải thưởng là cô bé vậy.
Lâm Giai Nhi nhìn chiếc cúp: “Thật sao, cô Tống thật biết cách dạy con.”
“Cảm ơn.” Tống Vy cười nhạt: “Thật ra tôi cũng không biết dạy bọn trẻ cho lắm, cũng không dạy nhiều, nhờ chúng thông minh thôi.”
Cô xoa đầu hai đứa trẻ.
Lâm Giai Nhi liếc mắt kinh thường ở trong lòng.