“Đây là nhà của em, em tự quyết định là được, không cần phải hỏi anh.” Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm cà phê rồi trả lời.
Tống Vy tươi cười gật đầu: “Anh đã nói như vậy thì em cũng không khách sáo đâu nhé. Lát nữa em sẽ liên lạc với bên chuyên làm việc này để tới lắp đặt thiết bị, trong ba tiếng đồng hồ là sẽ xong xuôi.”
“Tùy em.” Đường Hạo Tuấn nhấc cằm lên.
Ăn sáng xong, anh dẫn hai đứa trẻ ra khỏi nhà.
Tống Vy ở lại biệt thự, chờ người của đội lắp đặt tới.
Bọn họ đến rất nhanh, gần mười giờ đã có mặt ở đó.
Tống Vy nhìn bọn họ làm từ đầu đến cuối, chỉ hơn một tiếng sau là phòng làm việc của cô đã thành hình.
Thấy mọi việc gần xong, hai mắt Tống Vy sáng lấp lánh, cô bảo dì Vương ra ngoài rồi hỏi một người trong đội lắp đặt: “Đã mang đồ đến chưa?”
“Đã đem đến hết rồi.” Người kia ôm một thùng giấy.
Tống Vy lật nắp chiếc hộp lên nhìn vào trong, bên trong là những camera giám sát siêu nhỏ.
Tống Vy gật đầu hài lòng: “Được, vậy thì làm phiền anh cho người của mình lắp số camera này vào những góc khuất trong nhà.”
“Cô Tống khách sáo rồi.” Người kia nói xong, ôm chiếc hộp giấy, gọi cấp dưới của mình đi lắp.
Tống Vy đứng ở lan can tầng hai nhìn nhóm người bọn họ bận rộn làm việc, hai mắt cô hơi nheo lại.
Đúng vậy, dựng phòng làm việc chỉ là một cái cớ cô bịa ra, để những người này vào đây lắp camera.
Lâm Giai Nhi chuẩn bị dọn vào đây ở. Ai mà biết được cô ta sẽ làm những chuyện gì, có làm hại đến hai đứa con của cô không. Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ ra một khoản tiền lớn, lắp đặt những chiếc camera này, đợi đến khi Lâm Giai Nhi dọn vào đây, cô có thể giám sát cô ta bất cứ lúc nào.
Nếu tới cuối cùng, Lâm Giai Nhi thật sự làm gì đó, bất cứ lúc nào cô cũng có thể lấy ra bằng chứng, cũng coi như một cách để cô tự bảo vệ mình và con.
Không bao lâu sau, camera đã được lắp xong hết.
Cô thanh toán nốt khoản tiền cuối cùng rồi tiễn những người đó ra khỏi cổng lớn của biệt thự.
Dì Vương bị cô bảo ra ngoài một lát cũng đã quay lại, bà nhìn căn biệt thự trống không và hỏi: “Mợ chủ, phòng làm việc được lắp đặt phòng làm việc xong xuôi rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Xong rồi, tôi cũng phải ra ngoài đây.”
Nói xong, cô đeo túi xách ra ngoài, lái xe đến công ty.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái một tuần đã trôi qua.
Hôm nay là ngày Lâm Giai Nhi xuất viện, cũng là cuối tuần.
Tống Vy không đến công ty, cô ở nhà cùng hai đứa trẻ, Đường Hạo Tuấn tới bệnh viện đón Lâm Giai Nhi.
Hai đứa trẻ cũng biết điều này, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực, cũng không có tâm trạng để chơi đồ chơi.
Tống Vy thấy vậy nâng khuôn mặt con gái lên: “Con gái, mẹ biết các con không thích cô Lâm nhưng một lát nữa cô ấy đến các con không được thể hiện thái độ không vui của mình ra ngoài đâu, biết chưa? Như vậy sẽ khiến cô Lâm tưởng rằng chúng ta không chào đón cô ấy, như thế thì ba con cũng khó xử.”
“Con biết rồi ạ.” Cô bé hơi bĩu môi.
Tống Vy xoa khuôn mặt mềm mại của cô bé rồi buông ra, cô nhìn sang Tống Hải Dương bên cạnh đang ngồi xoay rubik: “Hải Dương, lúc không có mẹ ở đây, con nhất định phải bảo vệ em, cố gắng luôn ở bên cạnh em, tránh tiếp xúc với cô Lâm kia. Mẹ tin con sẽ làm được, đúng không?”
Cô xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
Cậu bé gật đầu: “Mẹ yên tâm đi, con biết nên làm gì mà.”