Tống Vy biết anh đang hỏi tâm trạng của mình, khóe môi cong lên nở một nụ cười: “Ừ, không sao rồi, con người luôn phải nhìn về phía trước, không thể cứ chìm đắm mãi trong đau khổ được. Cái chết của mẹ là chuyện đã rồi, cho dù em có đau lòng hơn nữa thì cũng không thay đổi được gì, chi bằng bước ra khỏi nỗi đau đó, đối mặt với cuộc sống tiếp theo.”
“Mợ chủ nghĩ như vậy là đúng lắm.” Dì Vương đứng bên cạnh cười tươi, tán thành.
Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy có thể nghĩ thông được nhanh như vậy, cuối cùng anh cũng cảm thấy yên tâm.
Tống Vy nhìn về phía Tống Kim ở phía đối diện: “Tiểu Kim, em cũng nên như vậy, mau chóng thoát ra khỏi nỗi đau này, đừng làm chị lo lắng, tim của em…”
“Chị yên tâm đi.” Tống Kim cười ôn hòa: “Em biết mà.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.
Sau bữa sáng Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ tới nhà trẻ.
Tống Vy và Tống Kim đi tới tòa án, chấm dứt việc kiện tụng giữa Lưu Mộng và Tống Huy Khanh.
Vốn dĩ vụ kiện của họ sẽ còn kéo dài rất lâu, nhưng hiện giờ Lưu Mộng đã chết, chuyện kiện cáo đương nhiên không cần tiếp tục nữa.
Hai người tới tòa án, Tống Huy Khanh cũng cùng lúc đến đó.
Từ sau khi điều tra rõ ràng chuyện của Lưu Mộng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, vợ chồng Tống Huy Khanh không còn bị tình nghi, đã được thả ra vì không có tội.
Vậy nên tối hôm qua, Tống Vy mới nhắn tin cho ông ta, bảo ông ta hôm nay tới tòa án, nhưng không ngờ lại trùng hợp đụng mặt nhau ở đây.
“Vy Vy.” Tống Huy Khanh gọi hai chị em Tống Vy lại.
Tống Vy dừng bước, Tống Kim đi bên cạnh cô cũng dừng lại.
Lúc đầu Tống Huy Khanh không nhận ra Tống Kim, sau khi bước lại mới trợn mắt kinh ngạc: “Tiểu Kim, con là Tiểu Kim đúng không?”
Ông ta run rẩy đưa tay ra, định chạm vào người Tống Kim.
Tống Kim khẽ chau mày rồi nhích một bước về phía Tống Vy, né tránh ông ta.
“Chào ông Tống.” Tống Kim chào Tống Huy Khanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!