Đường Hạo Tuấn bước tới.
Tống Vy lập tức như tìm được chỗ dựa, môi cô mím lại, bật khóc, nhào vào lòng anh.
Đường Hạo Tuấn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Mẹ thế nào rồi?”
Lúc mới tới, anh đã gặp Mạnh Ngọc ở cổng bệnh viện.
Mạnh Ngọc cho anh biết chuyện đã xảy ra với Lưu Mộng.
Tống Vy khóc không thành tiếng: “Em không biết. Em ở đây hơn một giờ rồi mà mẹ còn chưa ra.”
Nghe vậy, lòng Đường Hạo Tuấn lập tức trùng xuống: “Rốt cuộc mẹ bị sao vậy?”
“Buổi chiều đồn cảnh sát gọi điện cho em, nói là mẹ ngã cầu thang trong biệt thự nhà họ Tống.” Tống Vy vùi đầu vào trong ngực anh, nước mắt thấm ướt cổ áo vest.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Biệt thự nhà họ Tống à...”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt lại: “Tại sao mẹ lại ngã cầu thang?”
“Em không biết, người ở đồn cảnh sát không nói cho em biết, em cũng không hỏi.” Hai tay Tống Vy níu chặt lấy ống tay áo anh, vừa khóc vừa lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Để anh gọi điện thoại hỏi thử.”
“Vâng.” Tống Vy “ừ” một tiếng, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Lúc này mọi suy nghĩ của cô đều hướng về Lưu Mộng, đầu óc cô rối bời, không có tâm trạng để hỏi những chuyện khác.
Giao cho anh tìm hiểu là một lựa chọn đúng đắn.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại di động ra, bước sang một bên bấm số gọi đi.
Không biết anh đã nói gì với người bên kia điện thoại, chưa được hai phút mà anh đã cúp máy.
Tống Vy đỏ mắt nhìn anh: “Thế nào rồi anh?”
Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Đồn cảnh sát nói là sẽ lập tức cho cảnh sát tới nói cho chúng ta biết chi tiết.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!